Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1395. Điên rồ 1

Chương 1395. Điên rồ 1Chương 1395. Điên rồ 1
Vẻ mặt của Dương Phong không nén được giận, sống cả một đời, tất cả thể diện đều ném cho con gái rồi, không biết kiếp trước anh ấy đã tạo cái nghiệp øì để kiếp này phải trả như vậy.
Trang Triều Dương đưa chìa khoá cho Dương Phong: "Đây."
Dương Phong cảm ơn, nói với Dương Lâm: "Có đi theo cha qua đó không?"
Dương Lâm xua tay: "Con không đi, cha, cha đi đi"
Dương Phong cũng không bắt ép con trai, cầm chìa khóa đi rồi, Dương Lâm ngồi bên cạnh Tùng Nhân, mặc dù tâm trí trưởng thành, nhưng vẫn chỉ là một thiếu niên, cũng có sự nóng nảy của mình, bực bội nắm lấy tóc: "Chuyện này là sao chứ, được rồi, trong nhà tôi lại có một đứa bé gái nữa rồi."
Tùng Nhân vô cùng đồng cảm vỗ bả vai Dương Lâm, hỏi một câu đâm vào tim: "Sau này chị gái cậu sẽ không phải sinh ra một đứa là nhà cậu lại bế về một đứa đấy chứ?"
Biểu cảm của Mạt Mạt có chút kỳ lạ, tưởng tượng đến tình huống nhà họ Dương đều là trẻ con, hình ảnh quá đẹp, Mạt Mạt cũng rùng mình một cái.
Dương Lâm vội vàng che miệng Tùng Nhân, phỉ nhổ ba tiếng: "Cậu đừng làm tôi sợ, Dương Tuyết coi nhà tôi là chỗ nào chứ, chỗ thu nhận à?" Tùng Nhân lúc lắc cái đâu: "Vậy phải làm sao, nhà cậu cũng không thể đưa đứa nhỏ đến cô nhi viện được."
Dương Lâm: "Tôi cũng phiền lòng lắm, Dương Tuyết xông vào hoạ để lại cục diện rối rắm, dựa vào cái gì mà nhà tôi phải thu nhận."
Mạt Mạt thấy cái đầu nhỏ của Mễ Mễ cứ gật lên gật xuống, mở miệng nói: "An An, con đưa em gái lên lầu ngủ đi."
An An: "Vâng."
Dương Lâm đứng dậy, cũng không đợi nữa, lôi kéo Tùng Nhân, cùng đến cửa hàng nhìn xem.
Mạt Mạt và Trang Triều Dương bắt đầu giặt quần áo, hai chậu quần áo lớn, treo đầy trong sân, nhìn từ đằng xa, rất đồ sộ.
Toàn bộ đại viện, quần áo của con cái nhà ai nhiều nhất, nếu nhà Mạt Mạt xếp thứ hai, thì không ai đứng thứ nhất.
Vốn dĩ eo Mạt Mạt đã mỏi nhừ, giặt quần áo xong, eo lại càng mỏi hơn, đứng thẳng dậy xoa nhẹ một lúc mới đỡ, chờ đến lúc Trang Triều Dương đổ nước, nghiêng đầu thấy hai đứa bé nhà sát vách, hai đứa bé đang trơ mắt nhìn váy của Mễ Mễ.
Thấy Mạt Mạt nhìn sang, hai con bé lại chạy vào trong nhà.
Trang Triều Dương đi tới: "Em nhìn cái gì đấy?"
Mạt Mạt nói: "Đại Song, Tiểu Song nhà sát vách, đang thèm muốn váy của Mễ Mễ." Trang Triêu Dương đỡ cánh tay vợ: "Váy có cái gì hay mà thèm muốn, không phải bọn nó cũng có sao?"
Mạt Mạt: "Vậy thì cũng không giống, váy của hai đứa nó là Tiết Nhã làm, không đẹp như váy mua, dĩ nhiên là thèm muốn rồi."
Trang Triều Dương sửng sốt: "Tiền lương của anh Dương không thấp, Dương Lâm cũng có tiền, làm sao lại không mua?”
Mạt Mạt nói: "Sợ hai con bé bị vật chất làm mờ mắt cho nên mới làm quần áo, để cho hai đứa bé cần kiệm mộc mạc từ nhỏ. "
Trang Triều Dương cau mày: "Anh thấy làm quần áo rất tốt, trước kia không phải đều làm quần áo sao, có thể mặc quần áo không có miếng vá, có thể đẹp một năm, bây giờ vậy mà lại trở thành mộc mạc, điên rồ."
Mạt Mạt nhịn không được trợn trắng mắt: "Đó là anh vẫn luôn ở trong quân đồn nên không biết hiện tại phát triển rồi, thành phố Z lại gần cảng khẩu, lại gần với thành phố G, ngành trang phục phát triển nhanh chóng, khắp nơi đều là cửa hàng bán quần áo, đã có rất ít người làm quần áo rồi, nhất là học sinh, anh đến trường học đi một vòng, có thể thấy rất ít ai mặc quần áo tự làm."
Ở thời không này đã không thể dùng ánh mắt nhìn một thời kỳ để xem nữa, ở cái thời không này cần phát triển nhanh, đừng thấy mới chỉ là năm 1982. Mạt Mạt tính toán, hiện tại so sánh với một thời kỳ chí ít cũng phát triển nhanh hơn năm năm. Đương nhiên kiểu tình hình này cũng chỉ là ở thành phố Z, con buôn nhỏ ở thành phố Z ra đời và phát triển rất nhanh, tiền mặt trong tay mọi người nhiều hơn chút, mới có kiểu tình hình này, ở trong nước, thật ra mọi người vẫn quen làm quần áo hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận