Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 198. Ôi, đây không phải là

Chương 198. Ôi, đây không phải làChương 198. Ôi, đây không phải là
sinh viên đại học tương lai sao? 2
Ôi, đây không phải là sinh viên đại học tương lai sao? 2
Thanh Nhân đi men theo con đường nhỏ, đường này bình thường không có người đi, chỉ mất mười phút đã đến nhà Trang Triều Lộ, Tô Khởi Hàng đang xắn tay áo cuốc đất. Thằng nhóc này đã đen hơn trước rất nhiều, người cũng rắn chắc hơn.
Tô Khởi Hàng thả cuốc trong tay xuống: "Tại sao hai người lại tới đây thế?"
Hai đứa nhỏ trong nhà cũng chạy ra, Tô Vũ ôm chân Mạt Mạt: "Mợ út, sao bây giờ mợ mới tới thăm cháu?”
Khởi Hàng vội vàng che miệng em gái, giọng điệu nghiêm khắc: "Sau này em không được gọi như vậy nữa nghe chưa, đây không phải là nhà trong thành phố, sau này phải gọi là dì Mạt Mạt."
Tô Vũ hít mũi, nước mắt lưng tròng gật đầu, đến lúc này Khởi Hàng mới thả tay ra. Mạt Mạt ôm lấy Tô Vũ, hỏi Khởi Hàng: "Có ai đã nói gì vê nhà mình rồi à?”
Trên mặt Khởi Hàng nhanh chóng hiện lên vẻ tàn khốc: "Dạ."
Mạt Mạt nhìn thấy, nhất định là nói mấy lời không dễ nghe. Cũng bởi dáng dấp bên ngoài chị Triều Lộ xinh đẹp, lại một thân một mình, cho dù ở trong thôn có nói chuyện với người khác phái nhiêu thêm một câu cũng đều chọc phải thị phi.
"Mẹ cháu đâu rồi, sao dì không thấy?"
Khởi Hàng cẩn thận nhìn thoáng qua xung quanh, xác định không có ai liền dẫn hai người Mạt Mạt vào nhà, thấp giọng nói: "Mẹ lén đi gặp ba rồi."
Giọng nói Mạt Mạt nhịn không được cao hơn mấy phần: "Cha cháu sao?"
Khởi Hàng vui vẻ gật đầu: "Đúng vậy, hôm qua cha cháu và mấy chú đã đến thôn Tiểu Hà rồi, bọn họ đều không sao cả."
Mạt Mạt hơi choáng váng, thời gian hình như hơi sớm thì phải?
Tô Vũ đáng thương ôm Mat Mạt: "Di Mat Mạt, cháu đã không thể gọi cha rồi, bây giờ còn không thể gọi mợ út nữa, hu hu hu."
Cô bé này khóc nhìn vô cùng thương tâm, Mạt Mạt vội vàng dỗ dành: "Được rồi, đừng khóc nữa, xem dì mang đến cho cháu cái gì ngon này."
Cô bé vẫn còn nhỏ tuổi, hít mũi: "Là kẹo phải không?"
Mạt Mạt lau nước mắt cho cô bé: "Là kẹo."
Khởi Hàng kéo em gái mình qua, Mạt Mạt mở túi ra, mười quả trứng gà, hai con cá khô, một túi kẹo nhỏ, hai cân bánh ngọt."
Cô bé nhìn thấy trứng gà, bắt đầu khoe: "Dì Mạt Mạt, nhà bọn cháu có nuôi gà con đấy. Mẹ nói gà con lớn lên cũng sẽ đẻ trứng." Mat Mat phổi hợp nói: "Vậy sau này Tiểu Vũ sẽ có trứng gà ăn mãi không hết rồi."
Tô Vũ nghĩ đến tương lai tươi sáng, liên tục gật đầu: "Dạ dạ."
Mạt Mạt không đợi được chị Triều Lộ trở về: "Khởi Hàng, dì phải đi trước đây, còn phải đi chúc thọ ông nội nữa. Cha dì vẫn còn đang đợi ở cổng thôn, đợi lát nữa chúng ta sẽ quay lại đây."
Khởi Hàng cúi đầu nhìn túi: "Cảm ơn."
Thanh Nhân ôm cổ Khởi Hàng: "Người anh em, cậu khách sáo gì chứ, nếu mà chị tôi kết hôn với anh Triều Dương thì chúng ta cũng trở thành thân thích đấy"
Khởi Hàng gật đầu: "Phải, chúng ta chính là thân thích.”
Lúc Khởi Hàng tiễn Mạt Mạt rời đi, Trang Triều Lộ mới trở về, nhìn thấy túi: "Mạt Mạt mới tới à?"
"Dạ, trở về để chúc thọ, cố ý đi đường vòng đưa tới đây. Mẹ, cha con thế nào rồi?"
Trang Triều Lộ gặp được chồng mình, trong lòng vững vàng hơn: "Không sao hết, cha bảo mẹ dặn mấy con, nếu có gặp mặt nhất định phải giả vờ như không quen biết."
"Mẹ, bọn con biết rồi."
"Ừ, bây giờ mẹ cũng không cầu gì thêm nữa, người một nhà ở cùng một chỗ thế này so với mấy cái khác đã tốt hơn rất nhiều rồi."
"Dạ." Hai chị em Mat Mat đi tới cổng thôn, Liên Quốc Trung đã đợi ở đó một lúc. Mạt Mạt không biết cha có tin tức gì của Tô Nhị không, nhưng nhìn vẻ mặt của cha, Mạt Mạt nghĩ nhất định là cha biết.
Cả nhà đến nhà ông nội, hôm nay là ngày mừng thọ nên Liên Kiến Thiết rất vui vẻ: "Về rồi à?"
Liên Quốc Trung đặt giỏ lên bàn: "Dạ, đây là của Mạt Mạt chuẩn bị cho cha."
Liên Kiến Thiết nhìn về cái giỏ, trong giỏ có hai chai rượu Phần, một gói bánh ngọt, dễ thấy nhất là một xấp vải màu xám. Nhìn độ dày của xấp vải cũng đủ để may một bộ quần áo, ông nội rất hài lòng: "Con bé này có tâm rồi."
Trong lòng Mẫn Hoa ghi hận Mạt Mat bà ta 0 trong thôn cũng là vô địch không có đối thủ, thế nhưng lại phải chịu thiệt trên người con bé này, vẫn luôn muốn trả đũa trở lại. Bây giờ xem như bà ta đã chờ được cơ hội này, nói bóng nói gió: "Ôi, đây không phải là sinh viên đại học tương lai đây sao? Thật đáng tiếc, bây giờ đã không còn trường đại học để thi nữa rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận