Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chuong 782. Cao 2

Chuong 782. Cao 2Chuong 782. Cao 2
Tùng Nhân tan học thì đến nhà Hướng Húc Đông đón An An về, cậu bé trở về thì truy hỏi đến cùng: "Mẹ, trường học có được hay không, bao giờ thì An An có thể đi học?"
Mạt Mạt bế An An lên: "Con ấy à, phải chờ đến bảy tuổi."
An An thất vọng cúi đầu: "Còn phải hai năm nữa à, thế nhưng mà An An biết rất nhiều kiến thức mà."
Tùng Nhân bỏ cặp sách xuống, lại gần: "Trước khi anh đến trường cũng biết rất nhiều đây, An An thông minh như vậy có thể nhảy lớp nha, lớp của anh có học sinh nhảy lớp đấy."
An An khoa tay múa chân: "Anh trai, vậy thì An An cũng cố gắng để nhảy lớp, mau chóng học chung với anh"
Tùng Nhân cười ha ha, em trai học cùng khoá với cậu bé, vậy thì người làm anh như cậu bé để mặt vào đâu? Xụ mặt xuống: "Không được, trẻ nhỏ phải học tập thành thật, không được đốt cháy giai đoạn."
"Vừa nãy anh không nói như vậy."
"Có sao? Sao anh không nhớ rõ?"
An An đuổi theo anh trai: "Chính là có, em đã nghe thấy rồi, anh, anh..."
Mạt Mạt buồn cười nhìn An An đuổi theo Tùng Nhân chạy xung quanh nhà, mắt nhìn đồng hồ, đã 5 giỜ rồi, nên nấu cơm thôi. Buổi tối, làm bánh xèo mùa xuân, mien xào dưa chua, khoai tây sợi, giá đậu, thái hành, nước tương chao đầu.
Tùng Nhân ăn một lúc bốn tấm, còn muốn ăn thêm một tấm nữa thì Mạt Mạt ngăn lại: "Không cho ăn nữa, ăn nhiều khó tiêu, ban đêm sẽ khó chịu, sáng mai rồi lại ăn."
Tùng Nhân lưu luyến không rời thu tay về, vỗ bụng, quả thực rất to rồi.
Sáng hôm sau, Mạt Mạt dậy rất sớm, nấu cơm, xào gan heo, làm trứng vịt muối, Mạt Mạt mang cho Bàng Linh một quả.
Trứng vịt nhà Mạt Mạt chưa từng hết, lúc không có chuyện gì làm, Mạt Mạt mua về một số gia vị để ướp, buổi sáng hầm cháo gạo ăn với trứng vịt muối thơm ngon vô cùng.
Hôm nay có ba tiết học, tiết thứ nhất là lịch sử pháp chế, tiết thứ hai là hiến pháp học, buổi chiều là pháp lý học.
Chương trình học đều ở trong phòng học xếp theo hình bậc thang, học viện luật có ít người, nên đủ chỗ ngồi, khoa khác còn phải ngồi ngoài hành lang.
Giáo sư ở trên bục giảng, đang tự giới thiệu, cả lớp chỉ có tiếng giảng đường và tiếng bút ghi chép.
Tất cả mọi người đều khát khao tri thức, khát khao học được tri thức, cả lớp không có ai chuồn về, thời cơ học tập không dễ dàng, tất cả mọi người đều đã đi qua cây cầu độc mộc, cực kỳ quý trọng. Tan hoc con phai tranh doattung giay de hoc tap tiết tiếp theo, Mat Mạt nhìn thấy các bạn đều đang cúi đầu đọc sách, sức mạnh này mở rộng tới tương lai, không chỉ là sinh viên đại học có khắp nơi, mà tiến sĩ cũng có ở khắp nơi.
Buổi trưa đến căn tin ăn cơm, Mạt Mạt và những bạn nữ cùng lớp thân quen hơn một chút, sáu nữ sinh trong lớp cùng đi ăn cơm.
Ba bạn học nữ khác, mặc dù đã kết hôn rồi, nhưng con cái cũng không theo tới, đến sống với ông bà.
Lúc ăn cơm, ở niên đại đó cũng tôn tại vấn đề nhiều chuyện, sau khi mọi người nói chuyện phiếm quen thuộc với nhau, Từ Lị nói: "Mạt Mạt, cậu là hoa khôi của khoa chúng ta đó."
Mạt Mạt mờ mịt: "Hoa khôi của khoa?"
Ở niên đại này đã có từ này rồi hả?
Từ Lị gật đầu: "Đúng vậy, chúng tôi ở trong phòng ngủ, nghe thấy người của phòng khác thảo luận, nói là dáng dấp của cậu xinh đẹp, là hoa khôi."
Bàng Linh cười ha ha: "Khoa chúng ta cả thảy có 16 người là nữ, mười người đã kết hôn, hai người có vị hôn phu, vậy mà còn chọn hoa khôi của khoa nữa hả?"
Từ Lị không cam chịu: "Ít người thì sao? Khoa chúng ta ít người, nhưng mà tất cả đều có trình độ cao."
Bàng Linh nhìn lớp của mình, mọi người trưởng thành cũng không tệ."
Phụ nữ nhiều chuyện, rất nhiều chủ đề, Từ Lị thấp giọng: "Tôi nói cho các cậu biết một tin lớn, các cậu có nghe hay không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận