Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 706. Nỗ Lực 2

Chương 706. Nỗ Lực 2Chương 706. Nỗ Lực 2
Mạt Mạt cạn lời với Khởi Hàng, Khởi Hàng muốn nghĩ ra lý do gì mà cứ muốn thi đại học, Khởi Hàng có trình độ cấp hai là do học tập trong bộ đội, còn về những thứ học trong trường học, thì cậu ấy đã trả lại trường từ lâu rồi, thằng nhóc này đánh nhau, ẩu đả thì giỏi giang, học hành thì đứng thứ nhất từ dưới lên.
Mạt Mạt nói chuyện với Trang Triều Lộ một lúc, Trang Triều Lộ bình tĩnh lại rồi, sai Tiểu Lưu đưa Mạt Mạt về nhà.
Vân Kiến vẫn đợi ở phòng khách,"Chị, Khởi Hàng không sao chứ!"
"Nhìn trông sợ lắm, chỉ là bị thương ngoài da, dưỡng thương là khỏi."
"Rốt cuộc là ra làm sao al"
"Khởi Hàng..."
Vân Kiến nghe xong thì đầu đầy sọc đen,"Tô Khởi Hàng đúng thật là ngốc nghếch."
Mạt Mạt,'..."
Sáng sớm hôm sau, Mạt Mạt dậy sớm, nấu ba con cá hố còn thừa, hấp bánh bao, rồi lại nấu ba quả trứng gà muối.
Mỗi đứa ba hai cái bánh bao, năm khoanh cá hố, một quả trứng gà muối là xong.
Lần đầu tiên Tùng Nhân đem cơm đi ăn, đặt hộp cơm như bảo bối vào trong cặp sách, cũng không đợi hai cậu, nó muốn cùng Tiểu Bàn cùng đến trường.
Mạt Mạt đợi mấy đứa đều đi hết rồi, kéo tay An An, dự định đem đi gửi sáu phần tài liệu và đề bài.
Mạt Mạt xách túi, khá là nặng, cũng may bưu điện không xa, ra khỏi đại viện đi khoảng hai mươi phút là tới.
Mạt Mạt điền đơn, gửi một lượt về nhà hết, trong thư đã viết rồi, để Thanh Xuyên đưa một bản cho mẹ nuôi, Trâu Lễ và ba đứa sinh đôi cũng sẽ tham gia thi đại học.
Mạt Mạt về đến nhà, đưa An An đi thăm Khởi Hàng, vẻ mặt Khởi Hàng như muốn chết, Mạt Mạt nghi hoặc.
Trang Triều Lộ kéo Mạt Mạt xuống lầu, Mạt Mạt hỏi,"Khởi Hàng sao thế ạ?"
Trang Triều Lộ phì cười,"Tô Nhị nói rồi, không phải Khởi Hàng muốn thi đại học sao, anh ấy cho Khởi Hàng đi thi, nếu như Khởi Hàng không thi đỗ thì ngoan ngoan làm lính cả đời."
Mạt Mạt cảm thán, gừng càng già càng cay, như vậy là coi chắc Khởi Hàng thi không đỗ rồi, Khởi Hàng lần này đào hố chôn mình rồi, chẳng trách mà muốn chết!
Mạt Mạt đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên vang lên tiếng la hét làm cho hết hồn, Trang Triều Lộ vội đứng dậy lên lầu, Mạt Mạt cũng đi theo, chỉ thấy Khởi Hàng sung sướng cười ngất, hai mắt long lanh nhìn Mạt Mạt. Mat Mạt,..."
Mat Mạt vỗ ngực, cho Khởi Hàng một cái đánh "Muốn chết hả, làm mẹ con sợ gần chết."
Khởi Hàng suyt một tiếng, đẩy mẹ ra,"Mợ, mợ ơi, mợ phải cứu cháu, chỉ có mợ mới cứu được cháu, mợ à, cả đời cháu đều nằm trong tay mợ."
Mat Mạt,"... Cái gì?"
Trang Triều Lộ cũng không hiểu,"Thằng vớ vẩn này, con lại có cái chủ ý vặn vẹo gì đấy?"
"Ái, mẹ, mẹ, con trai mẹ quyết tâm mạnh mẽ, chăm chỉ học hành ngày ngày tiến bội"
Mat Mạt chỉ vào mình,"Vì thế cháu muốn học với mợ?"
Khởi Hàng điên cuồng gật đầu,"Đúng, đúng, mợ, chỉ có mợ giúp được cháu thôi, cháu muốn thi, cháu nhất định thi đỗ đại học."
Mạt Mạt nhìn ánh mắt rực cháy của Khởi Hàng, Khởi Hàng không hề thích đại học, cậu ấy vì tự do mà phấn đấu.
Mạt Mạt cảm thấy, cảm giác tuổi trẻ thật tốt, bỗng nhiên cảm thấy, tâm trạng của cô có phải quá già rồi không? Cô cũng rất trẻ, Trang Triều Dương trong quân ngũ nỗ lực làm việc, giờ cũng không như trước kia ngày nào cũng về nhà, tuy cô có dự định cho tương lai, nhưng giờ mới năm 77, chí ít cũng phải đợi năm năm, thời gian năm năm không ngắn, cô sợ sau năm năm nữa tâm lý của cô càng già cỗi hơn nữa. Mat Mạt nhìn Khởi Hàng đang khoa chân múa tay, khóa miệng dần dần cong lên, cô cũng có thể trẻ trung lại một lần nữa, hưởng thụ cuộc sống đại học khắp nơi là không khí học tập ở thời đại này không?
Lúc này điện thoại dưới lầu vang lên, Trang Triều Lộ xuống lầu rồi rất nhanh lại lên lại, Khởi Hàng hỏi,'Mẹ, điện thoại của ai đó!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận