Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 192.Mat Mat mở hết toàn bộ hỏa lực 2

Chương 192.Mat Mat mở hết toàn bộ hỏa lực 2Chương 192.Mat Mat mở hết toàn bộ hỏa lực 2
Mạt Mạt mở hết toàn bộ hỏa lực 2
Ngô Mẫn lại một lần nữa chứng kiến Liên Mat Mạt khó đối phó thế nào, đầu muối gì cũng đều không ăn, miệng còn rất độc, nhưng bà ta lại không thể trêu vào. Phía sau Liên Mạt Mạt có nhà họ Khâu làm chỗ dựa, bà ta chỉ có thể nén giận, còn nếu đổi lại là người khác thì bà ta đã sớm xé rách mặt ra rồi.
Hướng Húc Đông phản ứng quá khích, bị Mạt Mạt đem quân chặn lại, nếu ông ta còn nhắc đến ngôi nhà kia nữa thì cũng giống như tự tát vào mặt mình.
Hướng Hoa thì mặc kệ cha anh ta có còn mặt mũi hay không, cái mà anh ta cần chính là cái nhà bên kia: "Cha."
Hướng Húc Đông nhìn về phía đứa con trai út, bất chấp tất cả, dù sao thì ở trước mặt Liên Mạt Mạt, ông ta đã sớm mất hế mặt mũi rồi, còn sợ tự vả mặt nữa sao?
"Bác là cha của Triều Lộ, ngôi nhà kia là nhà của chúng tôi, không thể đưa chìa khóa cho một người ngoài được. Hy vọng cháu hãy trả lại chìa khóa cho chúng tôi."
Phòng khách yên tĩnh một lúc, Mạt Mạt bị chủ nhiệm Hướng hoàn toàn không giới hạn cuối làm cho kinh hãi, quá không biết xấu hổ rồi!
Mạt Mạt chỉ cần nghĩ đến việc Trang Triều Dương từ nhỏ đã phải đối mặt với người cha như vậy, trong lòng liền bất bình, khuôn mặt cũng càng thêm lạnh lùng: "Chủ nhiệm Hướng, hình như bác lớn tuổi rồi nên trí nhớ không tốt, để cháu nhắc lại cho bác nhớ. Thứ nhất, Trang Triều Dương đã đổi họ, ngày đó đã cắt đứt quan hệ rồi. Thứ hai, ngôi nhà này là ông cụ Trang để lại cho Triều Dương, người đứng tên trên ngôi nhà này cũng là Triều Dương chứ không phải là bác."
Hướng Húc Đông đang muốn mở miệng, Mạt Mạt ngắt lời tiếp tục nói: "Trước tiên cứ nghe cháu nói cái đã, cháu nhớ Triều Dương đã nói với cháu, lúc ông cụ Trang chết chỉ nói rằng nhớ đề phòng chủ nhiệm Hướng chứ không nói là để lại cho bác cái gì cả, vậy sao nhà cửa lại thành của nhà bác rồi? Nếu như môi trên chạm môi dưới mà có thể nói ra được một căn nhà, vậy thì miệng bác cũng quá lợi hại rồi đấy"
Trong ấn tượng của Hướng Húc Đông, Liên Mạt Mạt là một cô gái trầm tĩnh hiểu chuyện, nhưng hôm nay đối mặt, ông ta mới tin lời Ngô Mẫn nói. Con bé này đâu chỉ là không dễ đối phó, quả thực là quá khó đối phó. Miệng không chỉ độc mà còn chuyên môn giẫm lên chỗ đau của người khác, cuối cùng lại còn không quên châm chọc thêm mấy câu.
Huyết áp Hướng Húc Đông vẫn luôn rất cao, thở hổn hển, Ngô Mẫn hoảng sợ võ lưng vuốt ngực cho ông ta, một lúc lâu sau Hướng Húc Đông mới bình tĩnh lại được: “Cô, cô..."
Trong lòng Mạt Mạt hả giận, đáng đời, ai bảo ông dối trá, để hôm nay bản cô nương sẽ bóc trân bộ mặt đạo đức giả của ông ta, xem thử ông ta còn dám chạy đến trước mặt cô nữa hay không.
"Chủ nhiệm Hướng, đừng có cô, cô như thế nữa, chúng ta lại nói chuyện tiếp. Bác đường đường là một chủ nhiệm, thế mà cứ luôn nhớ thương đến nhà cửa của người khác, bác nói nếu như truyền ra bên ngoài thì người ta sẽ đánh giá như thế nào đây? Tư tưởng tư bản à? Tham nhũng à? Hay là đánh cướp tài sản? Hay là..."
Hướng Húc Đông hoảng sợ hét to, bối rối đứng lên: "Đừng nói nữa."
Ngô Mẫn cũng run rẩy, gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện, nếu thật sự truyền ra ngoài thì nhà bọn họ phải làm sao đây? Hướng Hoa không dám lên tiếng, Liên Thu Hoa cũng làm đà điểu.
Hướng Húc Đông thật sự sợ Mạt Mạt sẽ nói ra cái gì đó, vội vàng đi ra ngoài.
Mạt Mạt sẽ không dễ dàng thả người đi như vậy. Ngay sau đó cô đứng dậy, dựa vào cửa hét lên: "Chủ nhiệm Hướng, lúc bác tới đây có hàng xóm láng giềng nhìn thấy đấy, mọi người đều là nhân chứng cả. Nếu bác còn dám có ý đồ nữa thì cái miệng này của cháu cũng không dám cam đoan sẽ nói cái gì nữa đâu."
Giọng nói Mạt Mạt không nhỏ, ít nhất hàng xóm láng giềng cũng có thể nghe thấy, chân Hướng Húc Đông mềm nhũn, suýt chút nữa té ngã.
Trong lòng Mạt Mạt cười lạnh, bây giờ mới sợ thì cũng đã muộn rôi: "Thây giáo Hướng, anh là một người giáo viên, đừng có nhớ thướng những thứ không thuộc về mình như thế. Chức vị bây giờ của anh là nhờ tố cáo mà có, đừng để cuối cùng lại bị ném đi."
Khuôn mặt Hướng Hoa trắng bệch, trong thời gian này, người ta hận nhất là những kẻ tố cáo. Lúc ở trường anh ta phải cẩn thận từng li từng tí, thế mà bây giờ Liên Mạt Mạt lại hét lên như vậy, chân Hướng Hoa như cưỡi gió, vội vàng chạy như bay.
Toàn bộ hỏa lực của Mạt Mạt đều mở ra dọa cả nhà chủ nhiệm Hướng, có lẽ phải rất lâu sau cũng không dám tới cửa nữa. Mạt Mạt đóng sầm cửa lại, ai bảo mấy người coi tôi như là quả hồng mềm, lúc này dọa chết mấy người luôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận