Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 550. Thằng nghé con 2

Chương 550. Thằng nghé con 2Chương 550. Thằng nghé con 2
Mạt Mạt hừ một tiếng: "Nếu như chị không tích trữ đồ, vậy vải để làm quần áo cho em bây giờ em cũng đừng mơ đến nữa."
Thanh Nghĩa lấy lòng nói: "Chị là tốt nhất, nhà mình có thể trải qua những gì đều không thiếu thời gian, may mà có chị."
"Biết thì tốt rồi."
Ở nhà Mạt Mạt, một năm bốn mùa Trang Triều Dương đều mặc quân phục, Mạt Mạt lâu không ra khỏi nhà, càng tiết kiệm quần áo, với lại Mạt Mạt phát hiện, cô không cao, sau khi được 1m65, một năm cô cũng không cao thêm, bây giờ thì tốt rồi, càng tiết kiệm quần áo.
Trong nhà tích trữ vải công nghiệp thừa, hơn một năm, không hề động vào.
Mạt Mạt lại lấy ra một tấm vải nhuộm màu rất đậm có dấu đã kiểm, đưa cho Mộng Nhiễm: "Cái này cho em, về làm áo sơ mi hoặc áo khoác."
Mộng Nhiễm nhìn về phía Thanh Nghĩa, cậu gật đầu, Mộng Nhiễm mới lấy: "Cảm ơn chị"
Cho dù là vải thừa, ở niên đại này cũng vẫn là đồ tốt, Mộng Nhiễm cẩn thận xếp chồng lên nhau, hạ quyết tâm lúc không có việc gì thì đi dạo trong núi, chọn thêm ít rau dại rồi hong khô, đưa cho chị.
Kể từ lúc Mộng Nhiễm đính hôn với Thanh Nghĩa, người trong nhóm thanh niên trí thức cũng không xa lánh cô ấy nữa, mặc dù nữ thanh niên trí thức trong hội có nói vài câu ghen tuông, nhưng cũng không dám công khai ức hiếp cô ấy nữa, cô ấy cảm giác, cô ấy là người hạnh phúc nhất, cô ấy phải biết quý trọng hạnh phúc hiện tại.
Mạt Mạt vẫn luôn dùng ánh mắt quan sát Mộng Nhiễm, ánh mắt của cô không tệ, Mộng Nhiễm quả thực là một cô gái tốt, nếu như đổi lại những cô gái khác giống như vậy, đã sớm phùng mang trợn má không hài lòng rồi, thằng nhóc Thanh Nghĩa này vẫn có mắt nhìn người.
Hiện tại Trang Triêu Dương không có nhiệm vụ, cả ngày huấn luyện đúng thời hạn, đến giờ thì về nhà, nhìn thấy Thanh Nghĩa cười: "Thằng nhóc này tới rồi."
Thanh Nghĩa có chút được sủng ái mà lại lo sợ, trước kia anh rể không bao giờ hoan nghênh bọn họ, bởi vì bọn họ luôn hấp dẫn ánh mắt của chị gái, hôm nay làm sao vậy? Sao lại còn cười với cậu?
Mạt Mạt mặc kệ Thanh Nghĩa đang ngây ngốc, đứng lên: "Em đi nấu sủi cảo, anh thay bộ quần áo khác đi, lát nữa rồi ăn cơm."
Mùa hè cũng không tốt, huấn luyện một lúc đã đổ mồ hôi, cả người đầy mồ hôi, Trang Triều Dương cầm quần áo vọt vào đi tắm, lúc trở ra, sủi cảo đã được dọn lên bàn.
Trang Triều Dương ngồi xuống hỏi: "Tùng Nhân chưa dậy à?"
"Chưa dậy, ngủ như heo con, chổng vó lên trời, bụng nhỏ phap phồng, vô cùng thú vị."
Trang Triều Dương không nén nổi, muốn đứng dậy, Mạt Mạt đã giữ lại: "Anh đừng đi, anh mà vào lại đụng vào nó, nó tỉnh lại thì lại gào với anh."
Trang Triều Dương có chút tủi thân nhìn Mạt Mạt, tay anh nhịn không được, vô cùng muốn xoa xoa, làm sao bây giờ? Cầu lời giải đáp.
Trang Triều Dương bị Mạt Mạt ngăn lại, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ăn cơm, Thanh Nghĩa nhìn âm thâm thấy kì diệu vô cùng, cháu ngoại của mình thật lợi hại, có thể giày vò tính cách của cha nó rồi.
Ăn cơm xong, Trang Triều Dương hỏi: "Gọi Tùng Nhân dậy đi, nếu không đến buổi tối thằng nhóc này lại không ngủ đâu."
Mat Mat liếc mắt: "Anh không cho nó ngủ, đến buổi tối nó ầm ï với anh đấy, để cho nó ngủ."
Mạt Mạt thu bát, không yên tâm nói: "Đồng chí Trang Triều Dương, nếu như anh làm nó dậy thì đêm nay anh và nó ngủ với nhau."
Biểu cảm của Trang Triều Dương cứng lại, thằng nhóc thối kia có thể gào cả đêm với anh, giống như mổ heo vậy.
Trang Triều Dương thở dài vẫn ngoan ngoãn thu dọn bàn rửa chén bát đi vậy.
Mạt Mạt về phòng lấy chăn mền cho Mộng Nhiễm, Thanh Nghĩa ngủ phòng khách.
Trang Triêu Dương thu dọn xong thì trở về phòng, Tùng Nhân đã dậy, đang bú sữa, Trang Triều Dương nuốt nước miếng, cái này trước đây là của riêng anh, trong miệng Tùng Nhân ngậm một bên, một tay còn đè lấy một bên, giống như đang nói, con chiếm đoạt rồi.
Trang Triều Dương nghiến răng, thằng nghé con này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận