Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1819. -

Chương 1819. -Chương 1819. -
Mat Mat lại nghĩ nhiều hơn, nhịn không được nhớ lại phản ứng quá kích động ngày hôm qua của Phong Uyển, Mạt Mạt nhìn một trang giấy, sự nghi ngờ trong lòng càng lớn hơn.
Phong Uyển trước kia không có thói quen xé trang giấy, trước kia cho dù viết sai, chính là vứt đi cả tờ, chứ không phải giống như bây giờ, xé vô cùng nát, giống như vô cùng sợ bị người khác nhìn thấy nội dung bên trên.
Mạt Mạt mang theo sự tìm tòi nghiên cứu, ngồi xổm xuống nhìn những mảnh giấy khác, vài mảnh chỉ có mấy chữ phổ thông, Mạt Mạt thật sự không liên hệ được đến Mễ Mễ.
Mạt Mạt nắm vuốt trang giấy, nhìn trong túi có không ít mảnh giấy vụn, đầu lại đau, giấy vụn rất nhiều, nhiều đến mức cô có muốn ghép cũng không có sức lực, cái này còn khó hơn so với ghép hình.
Trong lòng Mạt Mạt xoay chuyển hai vòng, Phong Uyển trong lòng của cô đã có dấu hiệu, cô không có thời gian ghép, đang nghĩ có nên giữ lại đồ bỏ này hay không, giữ lại để xem phản ứng của Phong Uyển?
Mạt Mạt càng ngày càng cảm thấy biện pháp này có khả năng thực hiện được rất tốt, sau đó Mạt Mạt cũng thật sự làm như vậy, đồ bỏ đi cũng không vứt, đi thu dọn chỗ khác.
Tâm Bảo và Phong Uyển cũng không dám ở bên ngoài đi dạo một lúc đã trở lại, Tâm Bảo phải cho đứa nhỏ bú nên lo lắng cho nó.
Tâm Bảo vừa vào cửa đã đi thẳng lên trên lầu xem đứa nhỏ, Tâm Bảo trở về rồi, Mạt Mạt cũng xuống lầu.
Đúng lúc nhìn thấy Phong Uyển muốn đi đổ rác, con ngươi lấp lóe, khi một người ở trong lòng đã cho rằng một người khác có bí mật thì sẽ tự động đưa vào.
Mạt Mạt cũng như thế, từ sau khi cô cảm thấy Phong Uyển có bí mật, thì càng để ý quan sát.
Mat Mạt vừa xuống lầu vừa nói: "Con vừa trở vê, nhanh ngồi xuống nghỉ ngơi đi, rác để mẹ đi vứt là được rồi."
Phong Uyển không nghĩ tới Liên Mạt Mạt xuống lầu nhanh như vậy, chỉ có thể buông lỏng tay ra, gượng cười: "Con thấy rác ở cửa ra vào, nên con định đi vứt."
Mạt Mạt nhướng mày, câu trả lời của Phong Uyển vẫn tính là rất tự nhiên, con ngươi chuyển động: "Vừa rồi định đi vứt rác, khắp nơi đều là trang giấy của con, mẹ vừa thu dọn xong đứa nhỏ lại dậy, không có thời gian đi vứt."
Tim Phong Uyển sắp nhảy ra khỏi cổ, trong đầu chỉ có hai chữ rơi rồi, muốn nhìn biểu cảm của Liên Mạt Mạt lại không dám, rất sợ Liên Mạt Mạt phát hiện cái gì đó đang quan sát cô ấy.
Lần đầu tiên đầu óc Phong Uyển phản ứng nhanh như vậy, chớp mắt: "Mẹ, sau này con sẽ không xé giay nữa, gân đây chỉ là áp lực hơi lớn, cho nên mới nhịn không được mà xé, mẹ, mẹ thu dọn nhất định rất phiền toái!"
Mạt Mạt chăm chú quan sát Phong Uyển: "Không phiền, chỉ có mấy mảnh rơi ra nhặt lên, con cũng mệt mỏi rồi, lên lầu đi!"
Phong Uyển không muốn chuyển động, nhất là nghe thấy nhặt lên từng mảnh, trong lòng nhịn không được bồn chồn, suy cho cùng không nhìn thấy được, trong lòng nổi lên suy nghĩ này, làm thế nào cũng không ép xuống được, nhưng Liên Mạt Mạt đang nhìn, cô ấy cũng không thể biểu hiện ra rất rõ ràng được.
"Được rồi, mẹ, vậy con lên lầu trước."
Mạt Mạt: "Ừ."
Phong Uyển giấu trong lòng sự thấp thỏm không yên mà lên lầu, trở lại phòng ngủ cũng không yên tĩnh được, không phải cô ấy mẫn cảm, luôn cảm thấy Liên Mạt Mạt nhất định đã phát hiện ra gì đó, hôm nay Liên Mạt Mạt quá khác thường.
Tâm trạng của Mạt Mạt cũng không cao lắm, mặc dù Phong Uyển che giấu rất thông minh, nhưng có tuổi tác và sự trải đời của cô ở đây, biến hóa rất nhỏ cũng có thể nhìn thấy.
Phong Uyển cảm thấy có vấn đề, hơn nữa lại là vấn đề không nhỏ, rốt cuộc Phong Uyển viết gì vê Mễ Mễ? Lại còn không cho cô xem?
Mạt Mạt nhịn không được ngồi xổm xuống tìm kiếm, nhưng quá vụn, ngay cả một chữ cũng không đoán được, vậy thì làm sao mà đoán, đầu óc của cô cũng không phải siêu máy tính, xem ra chỉ có thể quan sát Phong Uyển thêm, Phong Uyển có vấn đề gì nhất định sẽ còn lộ ra.
Mat Mat di vứt rác gặp Vương Thanh, trong giọng nói của Vương Thanh mang đậm sự hâm mộ: "Em thật là bớt việc, hai đứa lớn đã kết hôn rồi, bây giờ cháu cũng có rồi."
Mạt Mạt cười: "Chị dâu muốn có cháu, có thể thúc đám trẻ kết hôn, thế là có cháu rồi."
Vương Thanh thở dài: "Chị cũng muốn, nhưng bây giờ đã không phải là thời đại năm đó của chúng ta nữa, kết hôn dựa vào xem mắt, cái gì cũng đều do cha mẹ sắp đặt, bây giờ coi trọng tự do yêu đương, tiến tới từng bước một, mỗi lần chị nhắc đến, bọn nó đều chê chị phiền."
So sánh như thế, bọn nhỏ nhà Mạt Mạt không phải là quá bớt việc à, đến tuổi kết hôn thì thuận lợi lập gia đình kết hôn.
Vương Thanh tiếp tục nói: "Vợ An An cũng không tệ, hiểu chuyện, miệng cũng ngọt, em rất có phúc phần."
Mạt Mạt khẽ cười, sau đó tách khỏi Vương Thanh.
Mạt Mạt cẩn thận nhớ lại Phong Uyển, không có ý xấu với cô, nếu như có ý xấu, lúc trước cô cũng sẽ phát hiện ra, càng sẽ không tiếp nhận Phong Uyển nhanh như thế.
Hiện tại Mạt Mạt càng ngày càng có hứng thú với Phong Uyển, thời gian ở nhà cũng không nhàm chán!
Buổi tối lúc ăn cơm, Mạt Mạt cố ý thỉnh thoảng nhìn về phía Phong Uyển, chuyện này nhưng lại tạo thành áp lực không nhỏ cho Phong Uyển: "Mẹ, sao mẹ nhìn con như vậy?"
Mạt Mạt cười: "Chỉ là mẹ cảm thấy, mẹ hình như cũng không hiểu rất rõ con, con ấy à đơn thuần thì đơn thuần, nhưng cũng có chủ kiến của mình!"
Tay Phong Uyển thiếu chút nữa run lên, thiếu chút nữa ném chiếc bát đang cầm trong tay ra ngoài, lớn chuyện rồi, cô ấy biết, cô ấy đã bị Liên Mạt Mạt nghi ngờ rồi.
Phong Uyển muốn khóc, cô ấy không sánh bằng Liên Mạt Mạt, cô ấy chỉ là một tuyển thủ cấp bậc đồng mà thôi, Liên Mạt Mạt thế nhưng đã thành thần, chút thủ đoạn nhỏ của cô ấy, thật không đáng chú ý.
Nhưng thẳng thắn mà nói, cô ấy sợ, sợ Liên Mạt Mạt không đối xử thân thiết với cô ấy, con người đều tham lam, sau khi hưởng thụ được tình cảm ruột thịt, cô ấy sợ mất đi.
Hơn nữa lại cũng sợ An An biết mà rời xa cô ấy, cô ấy cũng không thể cam đoan An An giống như Trang Triều Dương, đều có thể tiếp nhận được giả thiết năng lượng kỳ lạ vớ vẩn, cô ấy và An An không có tình cảm khắc sâu vào trong máu thịt như Mạt Mạt và Trang Triều Dương, cô ấy không dám đánh cược.
Như vậy chỉ có thể giả ngu, sau này không dám nổi lên những tâm tư nhỏ nữa: "Có phải không ạ, vậy sau này mẹ cần phải hiểu con nhiều thêm một chút."
Trong lòng Mat Mat thoáng qua sự nghỉ ngờ, cô luôn cảm thấy Phong Uyển so với vừa rồi thì bình thản hơn không ít, lại nhìn Phong Uyển, cả người cũng tự nhiên hơn rất nhiều.
Mạt Mạt sửng sốt, Phong Uyển không phải người có tâm cơ sâu, Mạt Mạt vẫn tin tưởng ánh mắt của chính mình, hiện tại cô cũng nghi ngờ bản thân mình vì đã hoài nghi Phong Uyển.
Sau đó Mạt Mạt quan sát Phong Uyển mấy ngày, Phong Uyển cũng giống như bình thường, một chút khả nghi cũng không có.
Lúc này An An cũng quay về rồi, Mạt Mạt cũng không quan sát nữa.
Phong Uyển cũng muốn cảm ơn chết An An, An An mà không về nữa, cô ấy cũng sắp không kiềm chế được, cô ấy có áp lực.
An An buồn cười nhìn cô gái ở trên người mình: "Nhớ anh như vậy à?”
An An vẫn rất được lợi, cảm giác được vợ ôm ấp yêu thương không tệ, hơn nữa cái bụng tròn vo còn có con của cậu, vừa nghĩ tới đứa nhỏ, cậu đã cảm thấy vô cùng kỳ diệu, trong đầu ngập tràn tâm trạng kích động, đây là huyết mạch của cậu.
Phong Uyển trợn trắng mắt, thế nhưng rất hưởng thụ sự ôm ấp của An An, mặc dù vòng tay của An An không rộng rãi, nhưng đủ để cho cô ấy có cảm giác an toàn, Phong Uyen không lên tiếng, An An cũng không đẩy cô ấy ra, cô ấy cứ bất động.
An An sờ lên tóc Phong Uyển: "Chờ anh xong việc ở thủ đô, đứa nhỏ cũng được trăm ngày, đến lúc đó anh đón hai mẹ con em đến ở."
Phong Uyển ngẩng đầu: "Anh bận rộn như vậy, chúng em đến đó sẽ không thêm phiền phức cho anh chứ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận