Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 73. Lá thư của Hướng Triều Dương! 1

Chương 73. Lá thư của Hướng Triều Dương! 1Chương 73. Lá thư của Hướng Triều Dương! 1
Triệu Tuệ đứng bên cạnh Mạt Mạt: "Tại sao cậu lại làm hai cái áo sơ mi luôn thế? Một cái là cho anh trai cậu, còn một cái nữa là của ai hả? Thẳng thắn khai báo nhanh.”
"Một cái là cho anh trai tớ, cái còn lại đương nhiên là cho ba tớ rồi, còn có thể là của ai được nữa chứ?"
Triệu Tuệ cũng không tin: "Vậy để tớ xem có phải là của chú Liên không nào."
"Cái mà cậu đang cầm là của anh trai tớ đấy. Nếu cậu muốn biết số đo của anh trai tớ thì cứ trực tiếp hỏi là được mà, cần gì phải quanh co lòng vòng như vậy chứ?"
Triệu Tuệ như bị phỏng tay ném áo sơ mi xuống: "Cậu nói bậy bạ gì vậy chứ, tớ không để ý đến cậu nữa."
Mạt Mạt cười: "Bây giờ cậu mới thẹn thùng thì cũng muộn rồi, anh trai tớ sắp trở về rồi."
Triệu Tuệ dậm chân: "Đáng ghét, tớ không thèm để ý cậu nữa."
Mạt Mạt thầm nghĩ không để ý tới mình mới tốt, miễn cho mình bị phát hiện là đang làm quần áo cho Hướng Triều Dương, vậy thì có lý không thể nói rõ được rồi.
Nửa giờ sau, Mạt Mạt đã may xong, cô rũ áo sơ mi rồi gấp lại bỏ vào trong túi xách, quay đâu ve phía Triệu Tuệ đang đọc sách nói: "Tớ về trước đi, cám ơn nhé."
"Cậu còn nói cảm ơn với tớ làm gi chứ, để tớ nói em trai đưa cậu về."
"Không cần đâu, chắc là Thanh Nhân đã ở bên ngoài chờ tớ rồi. Cậu cũng không cần tiễn đâu, mau quay vào nghỉ ngơi đi! Giúp tớ gửi lời cảm ơn tới dì nhé, tớ không cần quay vào nữa."
"Được rồi, vậy thì cậu cẩn thận một chút."
Mạt Mạt đi xuống lầu, nhìn thấy có bóng đen dưới ánh đèn đường liền chạy tới: "Đợi lâu rồi à?"
"Vừa đến thôi."
"A, Hướng Triều Dương, sao lại là anh? Cặp song sinh đâu rồi?"
"Hai đứa có bài tập về nhà phải làm gấp, vừa lúc anh cũng rảnh rỗi không có việc gì nên liền nhờ anh tới đây”
Mat Mat nghiến răng: "Hai thằng nhóc thúi này, đến giờ này mà còn chưa làm bài tập về nhà, để xem em có thu thập hai đứa chúng nó không."
Hướng Triều Dương không được tự nhiên ho khan: "Mấy thằng bé đều như vậy hết, qua tuổi này là tốt rồi, nếu em quản bọn chúng quá chặt có khi phản tác dụng, bọn chúng sẽ càng không nghe lời đâu."
"Nghe ý của anh, xem ra anh rất có kinh nghiệm nhỉ" Hướng Trieu Dương nở nụ cười hiếm thấy: "Cũng phải thôi mà, ba đứa cháu trai của anh cũng ngang chừng độ tuổi như thế này. Ngày nào cũng như vậy hết, vẫn là cháu gái ngoan ngoãn nghe lời hơn, mấy thằng nhóc quá quậy phá."
Mạt Mạt rất tò mò: "Thật không nhìn ra anh lại có cháu trai lớn như vậy đấy. Vậy chẳng phải chị anh lớn hơn anh rất nhiều sao?"
"Ừ, có thể nói là anh do một tay chị gái nuôi lớn."
Mạt Mạt nhớ tới thân thế của Hướng Triều Dương, liền chuyển đề tài: "Xem ra anh rất thích con gái, sẽ không trọng nam khinh nữ."
Trên mặt Hướng Triều Dương giống như bị lửa đốt, nóng bừng, lời nói ra lại giống như là đang cam đoan: "Anh tuyệt đối sẽ không trọng nam khinh nữ, anh thích nhất là con gái đấy."
Mạt Mạt nhịn không được bật cười: "Không nghĩ tới một người lạnh lùng như anh mà cũng có lúc đáng yêu như vậy đấy, không cần nói với em đâu, sau này nói với vợ tương lai của anh là được."
Hướng Triều Dương nhìn chằm chằm vào mắt Mạt Mạt: "Em thích con trai hay là con gái?"
Ánh mắt Hướng Triều Dương rất có tính xâm lược, Mạt Mạt bị nhìn chằm chằm có chút mất tự nhiên: "Con gái, trong nhà đã có đủ con trai rồi."
Hướng Triều Dương nhếch miệng: "Vậy là tốt rồi."
Mạt Mạt ngẩn ra: "Anh nói gì vậy?" "Không có gì đâu, trong túi xách của em có cái gì vậy?"
Mạt Mạt không nói lời nào, cô định đợi Hướng Triều Dương đi đã rồi mới đưa cho anh: "Không có gì đâu, áo sơ mi làm cho anh trai em thôi."
Nụ cười trên mặt Hướng Triều Dương dần dần biến mất, đi theo phía sau Mạt Mạt, cũng không lên tiếng, không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì!
Một con mèo bất ngờ lao ra từ con đường trước mặt, Mạt Mạt giật nảy mình, theo phản xạ nắm lấy tay Hướng Triêu Dương.
Một hồi lâu sau cô mới lấy lại tinh thần: "Dọa em sợ chết khiếp, em sợ nhất chính là mèo, nhất là ban đêm nữa, nhìn đôi mắt của nó là đáng sợ nhất."
Hướng Triều Dương nhìn chằm chằm tay mình, có chút choáng váng: "Phải, nhất là mèo đen nữa."
"Đúng đúng, mèo đen buổi tối là đáng sợ nhất, chỉ lộ ra một đôi mắt, Hướng Triều Dương, anh sợ cái gì không?"
"Không sợ gì hết."
"Anh thật lợi hại."
Bạn cần đăng nhập để bình luận