Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1153. Kinh Ngạc 1

Chương 1153. Kinh Ngạc 1Chương 1153. Kinh Ngạc 1
Mat Mạt thay giày,"Ngụy Vĩ, sao anh tới đây?”
Ngụy Vĩ chỉ cáo túi to bự bên người,"Tôi đến chuộc đồ cổ."
Mạt Mạt nhìn lướt qua cái túi, chỗ này chắc cũng không ít tiền,'Anh đem theo bao nhiêu tiền vậy?"
Ngụy Vĩ giơ hai ngón tay,'Một trăm nghìn."
Mat Mạt,"Nhiều thế. "
Ngụy Vĩ lấy ra hợp đồng"Lúc đó đã nói rõ ràng rồi, dựa vào giá cả thị trường, giờ cũng sắp một năm rồi, giá cả thị trường đồ cổ đang ở trạng thái bình ổn, những cũng tăng lên một ít, một trăm nghìn cũng bằng giá thị trường bây giờ rồi."
Mat Mat chăm chú nhìn Ngụy Vĩ/Anh từ lâu đã biết thị trường đồ cổ đã ở trạng thái bình ổn, vì thế mới đem tiền kiếm được cuối năm ngoái đầu tư vào để mở rộng làm ăn lớn?"
Ngụy Vĩ gật đầu thừa nhận "Đúng thế, tôi cũng vui mừng vì bản thân đầu tư tiên bạc, mới có thể trong vài năm ngắn ngủi mà đã kiếm được gấp mấy lần!"
Ngụy Vĩ chỉ nói ra con số mơ hồ đại khái, Mạt Mạt biết, Ngụy Vĩ vẫn còn nói khiêm tốn, Mạt Mạt đoán rằng trong tay Ngụy Vĩ có ít nhất năm trăm nghìn.
Nhà máy của Ngụy Vĩ chiếm lĩnh thị trường, anh ta không thiếu người mua, mà là thiếu nhân công và thiếu sản phẩm.
Mạt Mạt nghĩ tới thiếu người, đây là sản xuất từng phần nhỏ, sau đó mới lắp ghép lại, lắp ghép không có chút kĩ thuật nào cả, mắt Mạt Mạt sáng lên, hỏi,"Nhà máy của anh có đãi ngộ dành cho công nhân như thế nào?"
Ngụy Vĩ ngây ra, không hiểu tại sao Mạt Mạt bỗng nhiên đổi chủ đề, cũng không giấu Mạt Mạt, lên tiếng nói: "Công nhân bình thường làm việc từ sáu giờ sáng đến sáu giờ tối, buổi trưa nghỉ hai tiếng, một ngày làm việc mười tiếng đồ hồ, nếu như bao ăn ở thì một tháng được hai mươi lăm đồng tiền lương, không bao ăn ở, chỉ bao một bữa trưa thì một tháng bốn mươi đồng, mỗi tháng có hai ngày nghỉ, lễ Tết cũng có một số phúc lợi."
Mạt Mạt tính toán, tiền lương Ngụy Vĩ trả cũng coi như là cao, không có áp bức bóc lột công nhân.
Bây giờ là năm 81, sức mua năm nay vẫn bình bình, hai mươi lăm đồng ăn uống tiết kiệm thì đủ dùng cho một gia đình sống một tháng.
Trong lòng Mat Mạt lóe lên, hỏi tiếp;Anh đều tuyển cả nam và nữ đúng không? Có giới hạn tuổi tác không?"
Nguy Vĩ nhướn mày,Cô muốn giúp tôi tuyển công nhân à?”
Mạt Mạt nói: "Quả thực là có ý này, anh cũng biết cả nhà tôi đều là truyền đời quân nhân, vì thế muốn giúp một số đồng chí bộ đội xuất ngũ, bọn họ làm lính nhiều năm rồi, thực ra đã thoát ly khỏi xã hội, mới ra ngoài tìm việc thực sự rất khó khăn."
Ngụy Vĩ tương đối hiểu về gia đình nhà Mạt Mạt, Liên Thanh Nghĩa anh ta cũng đã từng gặp, đầu óc của Liên Thanh Nghĩa rất được, anh ta đánh giá rất cao Liên Thanh Nghĩa và Tô Khởi Hàng.
Nguy Vĩ thấy khâm phục cả nhà Mat Mat giúp đỡ những chiến sĩ giải ngũ, cười nói: "Hóa ra là như vậy, tôi cũng muốn giúp đỡ những người đáng yêu nhất này"
Mạt Mạt cười,'Cảm ơn, anh vẫn chưa nói, nam nữ đều được đúng? Có giới hạn độ tuổi không?"
Ngụy Vĩ,"Cả nam và nữ đều được, tuổi tác thì có, ít nhất cũng phải thành niên, tuổi cao nhất không quá năm mươi tuổi, hơn nữa cần tay chân nhanh nhẹn, cô cũng biết là lắp ráp cần tay nhanh nhẹn."
Mat Mạt đáp lời,'Cái này tôi hiểu, tôi ở đây cảm ơn anh, tôi biết anh cần người, vị trí cũng giữ lại cho tôi nhé, tôi không khách sáo với anh đâu."
Ngụy Vĩ bật cười,"Vợ chồng cô giúp đỡ tôi trong lúc tôi khó khăn nhất, chuyện nhỏ này chẳng xá gì, đúng rồi, cuối năm nay tôi sẽ xây nhà máy, muốn thành lập một khu công nghiệp, đến lúc đó vị trí làm việc càng nhiều hơn."
Ngụy Vĩ nói như vậy cũng đã có suy nghĩ thấu đáo, anh ta tuyển người ngoài xã hội chẳng biết gốc rễ như nào, ai mà biết có phải là thám tử của người khác, hơn nữa người ngoài xã hội, có một số người không chịu nghe quản lý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận