Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1742. -

Chương 1742. -Chương 1742. -
Mat Mạt cười: "Ý đồ chị đến em đã biết rồi chứ!"
Hoắc Tình: "Biết, em đã biết rồi."
Mạt Mạt nói: "Vậy được, chờ em được nghỉ đông, chúng ta sẽ làm việc, em thấy như vậy thế nào?"
Hoắc Tình: "Được, được, em nghe hết theo chị. "
Đây chính là fan hâm mộ, dù sao Mạt Mạt nói cái gì Hoắc Tình cũng nghe, chỉ cần Mạt Mạt nói, vậy thì chính là đúng.
Lòng hư vinh của Mạt Mạt, nhận được cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có.
Chớp mắt đã đến tháng một, Mễ Mễ sắp đi rồi, Mạt Mạt tự mình tiễn Mễ Mễ, Mạt Mạt dù có tiếc đến đâu, Mễ Mễ cũng phải đi, lần này cô bé trở về phải tham gia huấn luyện, chuẩn bị tham gia cuộc thi đấu mùa hè trong tương lai.
Mễ Mễ đi rồi, ngược lại An An được nghỉ, Mạt Mạt nhìn thấy An An rất kinh ngạc: "Mẹ còn tưởng rằng kỳ nghỉ đông này con lại đi cùng thầy con nữa!"
An An: "Mẹ, trong nhà có thêm đứa nhóc nữa, mẹ không nhớ con trai nữa rồi al"
Mạt Mạt không nghiêm túc nữa: "Thằng nhóc nhà con, thật sự là càng ngày càng có tiền đồ, ghen cả với đứa con nít”
An An: "Ghen chứt"
Mạt Mạt biết An An đang trêu đùa: "Được rồi, nói đi, làm sao lại không đi cùng thây của con?”
An An nói: "Thầy được người khác mời đi, con suy đi nghĩ lại thì không đi được, người ta tin tưởng sư phụ, chứ không phải con, cũng đã lâu rồi con không ở với mẹ, cho nên quay vê."
Mạt Mạt trong lòng vui vẻ, con trai có thể ở nhà cả một kỳ nghỉ đông!
An An về rồi, sau đó những ngày đau khổ của Thất Cân đã đến, cái miệng của An An cũng rất độc.
Bởi vì Mễ Mễ đi rồi, Thất Cân lại nổi tiếng, mặc dù kiêu ngạo che mặt từ chối tất cả mọi sự nịnh nọt của Giai Giai, nhưng những ai quen thuộc với Thất Cân có thể phát hiện ra, thằng nhóc này rất hưởng thụ.
An An dựa vào ghế sô pha, uống nước trái cây, nói với Thất Cân: "Ra vẻ."
Mạt Mạt bổ thêm một dao: "Rất hình tượng."
Thất Cân: "..."
Đây chính là mẹ ruột, anh trai ruột, tuyệt đối là ruột thịt.
Giai Giai ngoẹo đầu, nhìn An An, Giai Giai rất có áp lực đối với ông anh mới trở vê, cái anh tên An An này rất giống dì, cô bé không biết gọi thế nào, mỗi lần gọi đều cảm thấy có chút khó chịu.
An An rất thích đứa nhỏ mập này, con bé này vui vẻ, hơn nữa tính cách hoạt bát, điều duy nhất khiến cậu tiếc nuối là, mỗi lần con bé này nhìn cậu lại rầu rĩ chứ! An An về rôi, trong nhà lại có nhiêu bọn nhỏ, nhà Mạt Mạt náo nhiệt, chưa tới hai ngày Tâm Bảo cũng quay vê.
Đã vào kỳ nghỉ đông, Hoắc Tình cũng tới làm việc, Hoắc Tình là thật sự thích chó, hàng năm tắm rửa cho chó đều vui vẻ, còn thiếu chút ôm chó con đi ngủ.
Con bé Hoắc Tình này có chút bản lĩnh, bây giờ mới tới hơn một tuần lễ một chút, Mạt Mạt nhìn thoáng qua, chú chó nhỏ đã biết nghe những hiệu lệnh đơn giản rồi.
Bên chỗ Mạt Mạt lại bắt đầu chuẩn bị đấu giá từ thiện.
Văn phòng của Lý Vinh Sinh cũng đã cho thuê, Lý Vinh Sinh tìm Mạt Mạt, cô đang thẩm tra đối chiếu bảng danh sách khách mời tới tham gia bán đấu giá từ thiện lần này.
Lý Vinh Sinh nghển cổ nhìn bảng danh sách: "Nhiều người như vậy?"
Mạt Mạt nói: "Đây là còn có những người không có thời gian rảnh rỗi, nếu không thì còn nhiều người hơn."
Mạt Mạt làm đấu giá từ thiện rất thành công, hơn nữa tiếng tăm cũng rất lớn, đợt đầu đều là nguyên mạng lưới quan hệ của Mạt Mạt, người đến sau đều là tự nguyện tới, hơn nữa đợt sau so với đợt trước người lại càng nhiều hơn.
May mắn, Mạt Mạt xây phòng đấu giá đủ lớn, Mạt Mạt khen ngợi vì mình đã dự kiến trước. Mat Mat thẩm tra đồi chieu một lần, nhìn Lý Vinh Sinh: "Sao em lại tới đây?"
Lý Vinh Sinh: "Em đến tặng vật phẩm đấu giá."
Mạt Mạt tỉnh táo tỉnh thần: "Tặng cái gì?"
Lý Vinh Sinh nói: "Người khác tặng đồ cổ cho em, em giữ lại cũng vô dụng, lúc đầu muốn đưa cho An An, nhưng em thấy An An đã có một cái rồi, nên em đưa tới đấu giá."
Mạt Mạt: "Một năm này, em nhận không ít quà nhỉ!"
Lý Vinh Sinh quệt mũi: "Thật đúng là không ít, em không nhận cũng không được, không nhận chính là không nể mặt mũi, luôn cho là em đòi nhiều tiền hơn, em nhận, bọn họ sẽ yên tâm, em cũng chỉ có thể nhận."
Mạt Mạt cười: "Em cho bọn họ là đồ ngốc à, ngoài miệng thì nói như vậy, thật ra chỉ là muốn mượn cơ hội để có mối quan hệ tốt đẹp với em thôi!"
Lý Vinh Sinh: "Hì hì, em cũng hiểu, cho nên em cũng nhận."
Mạt Mạt đứng dậy: "Đi thôi, cùng nhau ăn cơm trưa."
Lý Vinh Sinh nói: "Được."
Mạt Mạt và Lý Vinh Sinh vừa ra khỏi cửa, ra đến sân, Hoắc Tình dẫn theo chó con đang chơi đùa!
Mạt Mạt và Hoắc Tình nói chuyện một lúc, chờ đi được vài bước mới thấy không đúng, phải rồi, Lý Vinh Sinh vậy mà không đuổi tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận