Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 613. Thấy quen mắt 1

Chương 613. Thấy quen mắt 1Chương 613. Thấy quen mắt 1
Thấy quen mắt 1
Mạt Mạt đi rất nhanh, chưa đầy một phút đã đến cửa hàng thực phẩm phụ, hôm nay cửa hàng thực phẩm phụ có thịt, trong nhà Mạt Mạt không thiếu thịt, cô định giữ lại phiếu thịt, chờ đến khi trong nhà hết đồ ăn đã rồi mới mua, ánh mắt nhìn về phía nội tạng.
Mạt Mạt và rất quen thuộc với các đồng chí bán ở quầy thịt. Cô mua hết phần gan lợn, móng heo và ruột non, lại mua thêm miến và hai cân táo, cất ở bên này trước rồi đợi lát nữa quay lại lấy.
Hôm nay cửa hàng thực phẩm phụ còn có cá và nho, Mạt Mạt suy nghĩ xem nên tặng cái gì. Lúc ra khỏi cửa hàng thực phẩm phụ, thấy không có ai cô liền thò tay vào trong giỏ xách, lén lút lấy từ trong không gian ra một con cá và hai chùm nho bỏ vào, lúc này Mạt Mạt mới hài lòng quay trở về.
Lúc cô trở vê, Tùng Nhân đang ngồi ở cửa nhìn ra với vẻ mặt trông ngóng, nhìn thấy mẹ liền chạy ngay tới.
Vân Kiến nhìn thoáng qua trong giỏ: "Chị, hôm nay có cá và nho nữa à?”
Mạt Mạt: "Ừ, chị còn mua thêm táo và nội tạng nữa, tối nay làm món móng giò xào cay."
Tùng Nhân chảy cả nước bọt: "Ồ ồ."
Mạt Mạt bật cười: "Con mèo nhỏ tham ăn." Van Kiển: "Vậy táo với nội tạng đâu?”
"Chị gửi tạm ở chỗ quầy thịt, chị đi thăm Vệ Nghiên trước đã, lát nữa quay lại rồi lấy."
"bạ."
Mạt Mạt đã tới khu nhà này hai lần, lần đầu tiên là khi Chu Dịch kết hôn, lần thứ hai là khi Vệ Nghiên sinh con, đây là lần thứ ba cô tới đây.
Mat Mat làm thủ tục đăng ký roi mới đi vào, Mạt Mạt nhớ kỹ đường vào nhà Chu Dịch nên nhanh chóng đến cửa.
Chu Dịch sống trong một tòa nhà hai tầng kiểu cũ, nhà bọn họ ở tầng hai, có nhiều hộ gia đình cùng ở chung, nhà vệ sinh dùng chung, bồn rửa cũng dùng chung với nhau. Diện tích mỗi nhà không lớn, nhà Chu Dịch xem như đã khá lớn rồi, khoảng chừng ba mươi mét vuông, chọc cho không ít người ghen ty đến đỏ cả mắt.
Cũng may mà những người sống trong khu nhà chính phủ này đều cho rằng mình là trí thức cao, đều rất chú ý đến văn minh, không chất đống đồ đạc khắp nơi trong hành lang nhỏ hẹp.
Mạt Mạt gõ cửa, Vệ Nghiên ưỡn bụng đi ra, nhìn thấy Mạt Mạt liền vô cùng vui mừng: "Mạt Mạt, mau, mau vào đi."
Mạt Mạt nhìn bụng Vệ Nghiên: "Cô cẩn thận một chút, đừng có vội như thế, cô đi vào trước đi, đừng có để ý đến chúng tôi."
"Được, vậy tôi đi vào trước." Vệ Nghiên ít gặp trẻ con, lấy kẹo và bánh quy trong tủ ra đưa đến trước mặt Tùng Nhân và Vân Bình: "Mấy đứa ăn kẹo đi."
Mạt Mạt cười: "Cô đừng có khách sáo với mấy đứa này làm gì, tôi có mang đến cho cô một con cá với hai chùm nho này."
Vệ Nghiên nhận lấy: "Cám ơn nhé, tôi cũng có mua nho, nhưng mỗi nhà chỉ có thể mua bốn cân thôi, nhà tôi đã để cho tôi ăn hết rồi. Tôi biết ở nhà cô có giàn nho, vậy nên tôi cũng không khách sáo với cô đâu."
"Lần này tôi vê nhà có mang theo rất nhiều, chờ lần sau tới tôi lại mang đến cho cô một ít."
Vệ Nghiên sờ bụng: "Cám ơn, nhưng mà không cần đâu, tôi cũng sắp sinh rồi." Mạt Mat hỏi: "Đại Bảo đâu rồi? Sao tôi không thấy nó vậy?"
"Mẹ tôi lo lắng tôi mang thai không chăm sóc được nên bà ấy mang về nhà rồi."
"Dì Thẩm sao?"
Vệ Nghiên gật đầu: "Ừ, thằng nhóc Đại Bảo là đồ vô lương tâm, vui vẻ đi theo bà nội rồi."
Mạt Mạt cười: "Nói không chừng bây giờ đang khóc nhớ cô đấy!"
Vệ Nghiên lắc đầu: "Mọi người ai cũng có thể chỉ có Đại Bảo là không đâu, à đúng rồi, tại sao hôm nay cô lại đến thăm tôi thế?"
"Tôi có mấy chuyện muốn hỏi cô đấy mà."
Vệ Nghiên: "Có chuyện gì thế?" "Quan he của tôi với Liên Thu Hoa thì cô cũng biết đấy, mấy bữa nay không biết tại sao cô ta lại đột nhiên trở về thăm đứa con trai mà cô ta đã vứt bỏ, vậy nên tôi muốn hỏi cô một chút, xem thử cô có biết có chuyện gì không ấy mà."
Vệ Nghiên thật đúng là biết chuyện này: "Chuyện này đã truyền khắp cả khu nhà rồi, cô không biết đâu, là cô ta bị báo ứng đấy."
Mạt Mạt ồ một tiếng: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Vệ Nghiên nói: "Không phải là Liên Thu Hoa sinh được một đứa con trai sao, hơn một tuổi roi mà chưa biết đi, cũng không biết phân biệt ai cả, lúc đó mọi người cũng không cảm giác được cái gì, có đứa nhỏ trời sinh chậm hơn mấy đứa khác, Liên Thu Hoa còn nói quý nhân thì chậm nói. Nhưng đã một tuổi rưỡi rồi mà đứa nhỏ vẫn không thay đổi, chồng của Liên Thu Hoa liền mang con đến bệnh viện khám, cô đoán xem là có chuyện gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận