Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 479. Giấu không nổi 1

Chương 479. Giấu không nổi 1Chương 479. Giấu không nổi 1
Giấu không nổi 1
Tôn Tiểu Mi thấy Mạt Mạt nên đi tới chào hỏi: "Ra ngoài đi dạo à."
Mạt Mạt kéo Tề Hồng mà không để lại dấu vết: "Bây giờ thông xe chưa?"
Tôn Tiểu Mi nói: "Thông xe rồi, nhưng đi lại rất khó khăn, nếu tuyết lại rơi dày đặc thì đường sẽ bị tắc. Các cô có thứ gì muốn mua thì nhanh chân mua đi, tôi xách nhiêu đồ nên về trước đây."
"Ừ."
Đúng là Tôn Tiểu Mi xách rất nhiều đồ, bọc đồ rất nặng, đi đường rất tốn sức, lắc lư nghiêng ngả.
Tề Hồng đợi Tôn Tiểu Mi đi xa mới nói: "Lần này Tôn Tiểu Mi thật lòng nhập ngũ rồi. Cô nhìn bọc đồ nặng kia xem, tôi nghĩ đó là một số nhu yếu phẩm hàng ngày.”
"Ừ, chính vì thật lòng nên càng không cam lòng."
"Thật ra Tôn Tiểu Mi đã kiêm chế tính nóng nảy của mình, con người cô ấy không tệ."
Mạt Mạt: "Ừ, tôi về trước."
"ừỪ"
Mạt Mạt lên lầu, cửa nhà Tôn Tiểu Mi đang mở, Tôn Tiểu Mi đang quét dọn, khi nhìn thấy Mạt Mạt cô ta chào cô rồi tiếp tục quét nhà.
Mạt Mạt về nhà nằm trên giường thở dài, kéo chăn trùm kín đầu, trăn trọc một hôi, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ mê mệt.
Trang Triều Dương về lúc ba giờ chiều, khi anh quay về thì Mạt Mạt vẫn đang ngủ, anh thay bộ quần áo ướt sũng, tắm rửa sơ qua, nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm nên cũng chui vào chăn.
Lúc Mạt Mạt tỉnh dậy đã là bốn giờ, cô dụi dụi mắt, thấy Trang Triều Dương đang mở mắt: "Anh về mấy giờ thết"
"Ba giờ, không ngủ thêm lúc nữa à?"
Mạt Mạt hà hơi: "Em ngủ đủ rồi, không ngủ nữa, thu hoạch hôm nay thế nào?"
"Ba con gà rừng và hai con thỏ, không dễ bắt đâu."
"Đã tốt lắm rồi."
"Ừm, đúng là không tệ, có mấy con không bắt được, em nằm một lúc đi, anh đi nấu cơm."
Mạt Mạt đứng dậy: "Để em làm cho, anh nằm nghỉ đi, em nằm không nổi nữa."
Trang Triều Dương lại nằm xuống: "Được."
Buổi tối Mạt Mạt cũng không nấu gì mấy, cô hấp rau củ, thêm hai cái bánh bột ngô, cháo nấu lúc trưa, thêm một đĩa dưa chua, thế là bữa tối đã xong.
Mạt Mạt ăn một bát cháo đã no nê: "Không biết chị cả bây giờ thế nào rồi."
Trang Triều Dương nuốt bánh bột ngô: "Chị nhất định sẽ ổn thôi, em yên tâm." "Cũng đúng, có anh rể ở đó mà!”
Trang Triều Dương cười nói: "Chắc tắc đường làm chị ấy vui lắm, như vậy mọi người sẽ làm mèo ngủ đông, chị ấy cũng sẽ thoải mái hơn."
"Đúng vậy."
Buổi tối Mạt Mạt đứng trước cửa sổ, nghe thấy tiếng bước chân sau lưng: "Triều Dương, tuyết lại rơi rồi."
Trang Triều Dương đứng sau lưng Mạt Mạt, hai tay ôm lấy Mạt Mạt, dựa vào ánh đèn trong phòng nhìn ra ngoài cửa sổ: "Xem ra ngày mai anh phải quay về quân đội rồi."
Mạt Mạt nhìn tuyết rơi ngày càng nhiều, có chút lo lắng: "Nếu năm nay cứ tiếp tục rơi như thế này, chúng ta sẽ không thể vê Dương Thành đón năm mới."
Trang Triều Dương dui cằm vào đầu Mat Mạt: "Lúc này mới là mùa đông, mấy tháng nữa chắc không có tuyết đâu?"
Mat Mat im lặng, theo thông tin cô tìm được thì tuyết năm nay sẽ không ngừng rơi, Trang Triều Dương kéo rèm lại: "Đi ngủ thôi!"
Buổi chiều Mạt Mạt đã ngủ đủ giấc, cô ngồi trên giường liếc nhìn đồng hồ, mới bảy giờ rưỡi, cô nhớ nhung chiếc điện thoại di động trong không gian, mắt cô đặc biệt sáng ngời. Cô ngốc thật đấy, ở nhà có điện, có thể sạc điện thoại di động, như vậy cô có thể nghịch điện thoại rồi. Sau đó cô lại iu xìu, ở thời đại này không có Internet, trên điện thoại di động không có trò chơi offline, hơn nữa còn có bức xạ, bây giờ không có đồ chống bức xạ.
Trang Triều Dương ngồi bên cạnh Mạt Mạt, nhìn biểu cảm phong phú của cô, anh thấy rất thú vị: "Em đang nghĩ gì thế? Thất vọng vậy sao?"
Mạt Mạt leo lên giường, chán nản nói: "Không có gì, ngủ đi."
Trang Triều Dương kéo chăn, vươn cánh tay to ra ôm Mat Mat vào trong lòng: "Em đã có tỉnh thần như vậy, chúng ta làm chút chuyện khác đi."
Mạt Mạt nhắm chặt mắt: "Em ngủ rồi, buồn ngủ quá."
"Đồng chí Liên Mạt Mạt à, đã muộn rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận