Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1038. Kiếm Chuyện 2

Chương 1038. Kiếm Chuyện 2Chương 1038. Kiếm Chuyện 2
Liên Thanh Bách chán nản,"Đừng khóc nữa, thay mặt anh cô cũng không có tác dụng gì, tôi rất tán thưởng Từ Binh, không có nghĩa là tôi cũng khoan dung với cô, phản ứng tự nhiên của cô đã để lộ ra bản tính của cô, sau này tránh xa nhà tôi ra một chút, nhanh về đi."
Từ Liên ngây ngẩn, cô ta cho rằng khóc lóc một chút nhất định sẽ được tha thứ, nhưng chẳng ngờ lại bị dạy dỗ, nhìn ánh mắt ghét bỏ cô ta của Liên Thanh Bách, Từ Liên ngây người, cô ta biết xong rồi, không còn bất cứ cơ hội nào để tiếp cận Liên Thanh Bách nữa rồi.
Từ Liên khóc càng thương tâm hơn, nước mắt không ngừng tuôn rơi, hai vai cũng run run cực kì đáng thương, đáng tiếc trong phòng này không có ai thương hoa tiếc ngọc.
Vân Kiến đứng dậy, cánh tay đau nhức, Trịnh Đình Đình vội vàng đỡ cậu, giọng nói tràn đầy lo lắng,"Bị đau ở đâu?"
Vân Kiến,"Đừng lo lắng, chỉ là ban nãy động vào vết thương, bây giờ đã hết đau rồi."
Trịnh Đình ĐìnhAnh không thể cẩn thận hơn một chút sao?”
Vân Kiến vội vàng nói: "Sau này nhất định sẽ cẩn thận."
Cuộc hội thoại của Vân Kiến thu hút ánh mắt của Từ Liên. Từ Liên trợn tròn mắt nhìn dáng vẻ thân mật của Trịnh Đình Đình và Vân Kiến, ánh mắt lướt qua mọi người trong phòng, cắn đầu lưỡi, nhất định là Trịnh Đình Đình đã nói gì rồi, nhất định là thế.
Liên Thanh Bách không thích ánh mắt của Từ Liên, đứng dậy, đuổi cô ta đi. Từ Liên nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, nắm chặt lấy cái túi trong tay, xoay người đi vê.
Mat Mat dặn dò Trịnh Đình Đình,"Em phải chú ý Từ Liên đó."
Trịnh Đình Đình không hiểu,"Tại sao ạ?"
Mạt Mạt nói: "Có thể cô ta cho rằng em đã nói gì đó, oán hận em, ban nãy ánh mắt cô ta nhìn em rất lạ."
Trịnh Đình Đình cắn môi,"Em chẳng thèm sợ cô ta, cô ta không thấy hổ thẹn thì thôi lại còn trách em, em còn chưa tìm cô ta để làm cho ra nhẽ đây!"
Vân Kiến,"Người như vậy, sau này cách xa cô ta ra một chút."
Trịnh Đình Đình gật đầu,'Vâng."
Tình hình vết thương của Trang Triều Dương không nghiêm trọng lắm, cuối tuần lại được truyền nước cả ngày, anh phải quay về đi học nữa, trong trường có phòng y tế, vì thế về trường truyền nước là được rồi.
Liên Thanh Bách cũng về rồi, tình hình vết thương của Vân Kiến tương đối nặng, vẫn cần phải nằm viện, Mạt Mạt thứ hai đi xin nghỉ phép. Vân Kiến muốn giấu diem,nhung chang ngờ Thẩm Triết lại tới trường tìm, buổi trưa Mạt Mạt nghỉ trưa thì nhìn thấy Thẩm Triết đang đứng đợi dưới lầu, cô liền biết chuyện này giấu không nổi nữa rồi.
Mạt Mat nói Bàng Linh và Từ Li đi trước,Anh họi"
"Vân Kiến đâu? Anh đi tìm nó thì nghe nói em xin nghỉ phép cho nó rồi, mấy hôm nay ông nhớ nó lắm, muốn tìm nó ăn cơm."
Mạt Mạt nói: "Chúng ta ra chỗ kia nói chuyện"
"Được"
Mạt Mạt nói: "Chuyện là như thế này..."
Thẩm Triết nghe thấy đã không làm sao nữa rồi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm,"Thế thì được, anh đi thăm Vân Kiến trước đã, xem xem có giấu được ông nội không."
"Dạ, anh đi đi al
Thẩm Triết đi rồi, Mạt Mạt đi về phía nhà ăn, đi đến giữa đường thì thấy Từ Liên đang đợi bên đường, thấy Mạt Mạt liền chạy tới,"Chị Mạt Mạt, em có chuyện muốn nói, rất quan trọng."
Mat Mat đứng ở vị trí an toàn,'Chuyện gì cơ?"
Mặt mũi Từ Liên lo lắng/'Em lo lắng nhà chị bị Trịnh Đình Đình lừa gạt, Trịnh Đình Đình không thích Vân Kiến đâu, cô ta vì tiền đó, nhà cô ta rất nghèo, không còn cha mẹ nữa, vì thế muốn tìm một người có tiền, lúc ở kí túc xá cô ta cũng nói rồi, cô ta chỉ thích tiên thôi, bởi vì có tiên rồi thì có thể khiến em trai em gái không chịu cảnh đói nghèo nữa."
Mat Mat không nói năng øì, vẫn luôn nhìn Từ Liên, Từ Liên chột dạ, nhưng rất nhanh đã trấn định lại "Những lời em nói đều là lời nói thật, chị Mạt Mạt, em không có lừa chị."
Bạn cần đăng nhập để bình luận