Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1787. -

Chương 1787. -Chương 1787. -
Lúc Miêu Tình thức dậy, vừa vặn ăn cơm, Mạt Mạt còn cố ý ninh cháo cho mẹ, làm mấy món thức ăn thanh đạm.
Bởi vì An An không sao, tất cả mọi người khẩu vị cũng không tệ, Mạt Mạt ăn hai bát cơm.
Phụ nữ rời bàn cũng nhanh, mấy người đàn ông còn muốn uống rượu nói chuyện phiếm, vẫn ngồi cho tới hơn mười giờ đêm.
Ở niên đại này cũng không giống như tương lai, mười giờ ngủ đã coi là sớm, ở niên đại này mười giờ đã là rất muộn.
Sáng hôm sau, Mạt Mạt thức dậy rất sớm, nơm nớp lo sợ đã lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy con trai, Mạt Mạt mở mắt ra nhìn thời gian.
Buổi sáng cũng là Mạt Mạt làm, chờ Triệu Tuệ thức dậy, bữa sáng đã xong rồi, đều đã được đặt trên mặt bàn.
Triệu Tuệ sửng sốt: "Không phải buổi chiều An An mới đến sao?"
Mạt Mạt: "Đúng vậy, nhưng em cũng không ngủ được."
Trong lòng Triệu Tuệ, Mạt Mạt không phải là người xử sự đến mức kinh sợ, nhưng trải qua chuyện của An An, Triệu Tuệ biết, những người làm mẹ đều giống nhau.
Mấy người đàn ông dậy tương đối trễ, hôm qua deuuong quanhieu, lúc dậy đã gân trưa rồi.
Te Hồng thấy vậy, được rồi, cũng không phải vội trở về, vừa vặn cũng nhìn An An một chút.
Liên Thanh Bách rất muốn gặp An An, nhưng anh ấy có rất nhiều việc, buổi trưa đã trở về rồi.
Cả đoàn người Mạt Mạt ăn cơm trưa xong, lập tức đến cục công an chờ.
Một giờ chiều, Mạt Mạt mới nhìn thấy An An, xem xét gọi An An, đau lòng chết mất, hốc mắt đều đã thâm đen, quần áo trên người cũng có chút bẩn, tóc rối bời, đây là dáng vẻ tồi tệ nhất của An An mà cô từng thấy.
Vốn dĩ trong lòng Trang Triều Dương đang có cơn giận dữ, nhưng nhìn con trai thảm như vậy, cơn thịnh nộ có lớn hơn nữa cũng biến mất.
Mạt Mạt ôm lấy An An, vỗ lưng An An: "Con có thể là khiến chúng ta lo lắng chết không hả, nếu như con xảy ra chuyện gì, còn không phải là móc mất tim mẹ hay sao?”
An An đã biết gây ra tai hoạ rồi, cậu cũng không nghĩ tới sẽ trùng hợp như vậy, người của mẹ vừa vặn đến thăm cậu, nếu như cậu biết, nhất định sẽ nghĩ ra cách càng ổn thỏa hơn: "Mẹ, lúc đó là con lỗ mãng, khiến mẹ và cha lo lắng, đều là lỗi của con."
Mạt Mạt nhéo tai An An: "Đương nhiên là lỗi của con, thằng nhóc này, nhìn thì ngoan ngoãn, nhưng lại làm ra chuyện lớn, anh trai con cũng không có bản lĩnh như con." Miêu Tình thấy An An nhíu mày, đau lòng, đánh vào tay con gái: "Được rồi, đứa nhỏ bình an trở về là được rồi, có lời gì vê nhà nói."
An An có Miêu Tình che chở toàn bộ đường về, Mạt Mạt cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, An An đã lấy xong lời khai từ lâu, về thẳng nhà là được.
Trang Triều Dương cám ơn cục trưởng Lý, lúc này cả nhà mới về đại viện.
Trong đại viện không có quần áo của An An, Triệu Tuệ tìm được của Hạo Dương, An An đi rửa mặt trước, Miêu Tình đã kéo Mạt Mạt đến nhà bếp nấu cơm.
Trong mắt Miêu Tình, cháu trai đã chịu không ít khổ, nhất định phải bù đắp lại cho thật tốt.
Chờ An An dọn dẹp xong tự mình xuống lầu, đồ ăn đã được bày lên bàn, Mạt Mạt đều nấu những món đơn giản lại có dinh dưỡng, quan trọng chính là nhanh.
Trên đường trở về, bụng An An vẫn cứ kêu suốt.
Trang Triều Dương và Mạt Mạt có rất nhiều lời muốn hỏi An An, nhưng Miêu Tình ngăn cản: "Để cho nó ăn một bữa thật ngon, có lời gì đợi ăn cơm xong rồi lại nói chuyện."
Mạt Mạt chỉ có thể cầm điện thoại di động lên gọi cho trường học của An An, An An bình an trở về rồi, phải thông báo với trường học, sau đó Mạt Mạt lại xin nghỉ, nói rõ nguyên do, thành tích của An An đã quá cứng, chỉ với cấp độ của An An, thật ra đã có thể tốt nghiệp sớm rồi, cho nên phê duyệt ngày nghỉ rất thoải mái, chỉ can ngày mai An An lộ mặt, cầm giây xin phép nghỉ là được.
Thời gian An An ăn cơm, về cơ bản bên chỗ Mạt Mạt đã làm xong, còn điện thoại nói chuyện với Thẩm Triết, muốn mời Thẩm Triết ăn cơm, đáng tiếc Thẩm Triết bởi vì An An nên đã làm trễ không ít thời gian, buổi tối hôm nay bay đến thành phố S, cơm thì không kịp ăn, chỉ có thể chờ đợi sau này có thời gian.
Lúc An An ăn cơm vẫn luôn nghe mẹ gọi điện thoại, cơm nước xong xuôi, Miêu Tình không cho An An động tay, An An chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa, thấy cha mẹ đều theo dõi cậu, ho khan một tiếng: "Mẹ, con nhất định phải nghỉ dài hạn sao?"
Trang Triều Dương liếc mắt: "Con nói xem?"
An An im lặng, ánh mắt của cha rất không tốt, không tìm được cậu là lo lắng, tìm được cậu rồi là bắt đầu đau lòng, hiện tại là lúc muốn tính sổ.
Trang Triều Dương hừ một tiếng: "Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
An An ngồi thẳng dậy: "Con đến chợ đồ cổ dạo qua một vòng thì phát hiện có ba người đàn ông rất khả nghi, nên đã chú ý nhiều hơn một chút, đúng lúc nghe thấy bọn họ nói chuyện, ba người đó nói tiếng địa phương, trùng hợp con và thầy đã đi qua học được một chút, nghe hiểu, bọn họ chuẩn bị chạy ra nước ngoài, vốn dĩ con muốn đi báo án, nhưng ở chợ nhiều người, ba người lại đi rồi, nên con đeo túi xách đi theo, nghĩ đợi xác nhận được vị trí thì gọi điện thoại báo án." An An ngừng một chút tiếp tục nói: "Không nghĩ rằng, đến lúc theo sau, một nhóm người đã lên xe hơi, vốn dĩ con muốn gọi điện thoại báo án, thật không nghĩ đến túi bị kéo cắt mất một lỗ, điện thoại di động và túi tiền đêu mất, mắt thấy sắp xuất phát rồi, cũng không biết mấy người xuống xe ở đâu, nên con đi theo."
Mạt Mạt mở to hai mắt nhìn: "Cho nên thi thể được phát hiện thật ra là người ăn trộm túi tiền và điện thoại di động của con?"
An An: "Chuyện này con cũng không biết, thẻ học sinh của con ở trên thi thể, đoán chừng là vậy, con đã lấy lời khai rồi, chắc là rất nhanh sẽ có thể tra được kết quả thôi."
Trang Triêu Dương chen lời, trừng mắt với An An: "Có phải con ngu xuẩn hay không, không biết ghi lại số tàu, để cho người ta ngăn cản?"
An An phản bác: "Con cũng không ngốc, ba người còn có nhóm, văn vật cũng không ở chỗ ba người đó, con báo cảnh sát, ngăn cản ba người này cũng vô dụng, cho nên mới cứ âm thầm đi theo."
Mạt Mạt kéo áo Trang Triều Dương: "Đừng ngắt lời, nói tiếp đi, ví tiền của con cũng bị mất rồi, làm sao còn có tiền mua vé xe?"
An An quệt mũi: "Con từng có kinh nghiệm rơi túi tiền, cho nên tiền vẫn rất ít khi đặt trong ví tiền, vẫn luôn để ở trên người."
Mat Mạt: "..."
Trang Triều Dương: "Nói tiếp, sau đó thì sao?" An An nói: "Về sau con đi theo xuống trạm dừng xe, chờ mấy người đi xa, gọi điện thoại báo án, bởi vì là thị trấn nhỏ, công an phải điều phối, phải chờ một lúc mới có thể đến, con sợ mất dấu, nên để lại địa chỉ, sau đó lại đi theo, bởi vì sợ bứt dây động rừng, công an lại cứ phong tỏa tin tức, cuối cùng có ký hiệu mà con để lại, bắt được nhóm lưu manh này, đáng tiếc chưa bắt được người phía sau."
An An tiếc nuối, cậu bỏ ra nhiều tâm sức như vậy, vậy mà chưa bắt được người phía sau, chuyện duy nhất có thể an ủi là đã lấy được văn vật trở về.
Mặc dù An An chỉ kể dăm ba câu là xong, nhưng Mạt Mạt hãi hùng khiếp vía, một đám dân liều mạng, sao đứa nhỏ này lá gan lại lớn như vậy chứ!
Trang Triều Dương thì tự hào, tự hào năng lực của con trai và tình yêu nước, nhưng vừa tức vừa buồn bực, chủ ý của thằng nhóc này sao lại lớn như vậy chứt
Ba đứa con, anh nhìn lầm rồi, chủ ý và lá gan lớn nhất chính là An An, đây là đứa từ nhỏ đã ngoan ngoãn nhất.
Mạt Mạt cũng không còn hơi sức để trừng trị An An nữa, đứa nhỏ này mấy ngày nay cũng không biết nơm nớp lo sợ như thế nào đâu!
Miêu Tình càng đau lòng hơn, kéo An An: "Mấy ngày nay nhất định không được nghỉ ngơi thật tốt phải không, đi thôi, theo bà ngoại lên lầu nghỉ ngơi."
Tay áo An An bị bà ngoại lôi kéo, Mạt Mạt lập tức chú ý tới: "Đồng hồ đeo tay của con đâu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận