Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1697. -

Chương 1697. -Chương 1697. -
Mat Mat lập tức đoán ra ngay: "Trang sức, trang sức của Thẩm Thị, anh họ mua bán nhanh nhạy, làm quảng cáo làm đến chỗ của em luôn."
Thẩm Triết cười ha hả: "Hiếm khi đều là người có danh tiếng, sao anh có thể bỏ lỡ cơ hội này chứ."
Mạt Mạt cười nói: "Vậy thì anh phải đồ tốt ra rồi."
"Đây là điều tất nhiên."
Thẩm Triết không sợ Mạt Mạt sẽ không thành công, đừng nói đến các mối quan hệ những năm qua Mạt Mạt kiếm được, chỉ nói mấy người bạn của cô đã đủ sức nặng rồi, kéo thêm vài người bạn đã đủ hấp dẫn rồi, cho nên anh ấy có thể biết trước, việc từ thiện của Mạt Mạt nhất định sẽ tạo nên tiếng vang, con bé này cũng không cần ngưỡng mộ anh ấy, cũng không cần ngưỡng mộ Ngụy Vĩ được đại học Thủ Đô mời trợ giảng, cô cũng có thể làm được.
Thẩm Triết ở lại vài ngày đã rời khỏi, anh ấy thật sự quá bận rộn.
Mạt Mạt cũng không cần lo cho công ty mậu dịch nữa, gánh nặng trên người cũng nhẹ đi rất nhiều.
Lúc Dương Lâm trở về cũng rất kinh ngạc, Mạt Mạt rất nhớ Mễ Mễ, lần nào gọi điện thoại, Mễ Mễ đều nói mình sống rất tốt, nhưng cô vẫn rất lo lắng, con bé Mễ Mễ này báo hỷ không báo ưu.
Mạt Mạt hỏi: "Mễ Mễ ở trường học không bị người ta bắt nạt chứt"
Cũng khó trách Mạt Mạt lo lắng, một du học sinh như Mễ Mễ, không có bạn bè, rất dễ bị bắt nạt.
Dương Lâm mím môi, quyết định nói thật: "Lúc bắt đầu có chút không quen lắm, cũng may tính các Mễ Mễ không tệ, đã nhanh chóng thích ứng, nửa học kỳ này thích ứng tốt hơn rất nhiều."
Tảng đá trong lòng Mạt Mạt cuối cùng cũng buông xuống: "Thích ứng là tốt rồi, dì chỉ sợ Mễ Mễ có chuyện øì cũng giấu trong lòng."
Dương Lâm cười nói: "Mễ Mễ đã hoạt bát hơn rất nhiều, cháu có đem rất nhiều hình về, dì Liên nhìn là biết ngay."
Mạt Mạt cầm lấy, lật tấm hình ra xem, nụ cười của Mễ Mễ đúng là không thể làm giả, cô bé đã cao hơn rất nhiều, mái tóc cũng dài hơn, càng khỏe khoắn hơn, nụ cười vô cùng rạng rỡ.
Mạt Mạt sờ tấm hình, liên tục khen mấy tiếng tốt lắm.
Dương Lâm đưa cho Mạt Mạt món quà của Mễ Mễ, đều là cô bé tự làm, thiệp chúc gì đó, cũng không đáng giá nhưng đó là tấm lòng.
Dương Lâm buông món quà xuống, sau đó mới hỏi về chuyện đấu giá từ thiện: "Dì Liên, cháu có thể tham gia không?"
Mạt Mạt cười nói: "Tất nhiên là được."
Dương Lâm đứng dậy: "Vậy cháu đi chuẩn bị đây" Chớp mắt lại một tháng trôi qua, Mạt Mat liên tục gọi điện thoại gửi lời mời, ai cũng không ngốc, chỉ cần không có việc bận đều hứa sẽ có mặt.
Ngoài ra các món đồ đấu giá từ thiện cũng lần lượt mang đến, Mạt Mạt vì thế cũng tuyển một vài lính xuất ngũ lợi hại một chút, chuyên môn trông chừng, sau này cũng là bảo vệ.
Bên này Mạt Mạt gửi thiệp mời, người cũng mời rồi, báo cũng đăng rồi, sau đó Mạt Mat hưởng thụ đãi ngộ của Lý Vinh Sinh, cũng nổi tiếng rồi.
Lý Vinh Sinh thân là sinh viên trao đổi cũng trở về rồi, lễ ra cậu ấy nên về sớm hơn, nhưng vì đến những quốc gia khác dạo chơi nên mới chậm trễ hết hai tháng.
Lý Vinh Sinh không có gia thế, mấy năm qua cũng không thu thập được thứ gì, cậu ấy chỉ có tiền thôi.
Mấy năm qua mặc dù Lý Vinh Sinh học tập ở nước ngoài, nhưng công ty của cậu ấy vẫn hoạt động bình thường, mỗi năm đều có số tiền thuê khổng lồ đưa cho cậu ấy, mấy năm nay cậu ấy cũng đã kiếm được không ít tài sản.
Lý Vinh Sinh không có sản phẩm đấu giá, Mạt Mạt vẫn có đưa thiệp mời, lần này không chỉ người quyên góp mới được tham gia, cả người không quyên góp nữa.
Mấy ngày trước khi cuộc đấu giá bắt đầu, khách sạn ở thành phố Z kín hết, sau đó Mạt Mạt lại nổi tiếng một đợt nữa, lần này Mạt Mạt còn bỏ vốn, cô không có mời đài truyền hình quay phim, thời đại này, mọi người đều thích khiêm tốn, không thích tiết lộ tài sản của mình ra bên ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận