Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1610. -

Chương 1610. -Chương 1610. -
Trên bàn ăn chỉ còn lại cả nhà Mat Mạt, cô trợn trắng mắt, bữa cơm này mời toi công rồi.
Tùng Nhân thấy mẹ buồn phiền, cười không tử tế, Mạt Mạt trừng mắt: "Mau chóng ăn cơm."
Tùng Nhân nín cười, tiếp tục ăn cơm.
Mạt Mạt phiền muộn, không phân tích ra được Lý Đức, chỉ có thể phòng hờ cho Tùng Nhân, chờ xung quanh không có sinh viên, Mat Mat bỏ đũa xuống: "Tùng Nhân, mẹ cảm thấy con nên chú ý Lý Đức nhiều thêm."
Tùng Nhân nghiêm mặt: "Lý Đức có vấn đề ạ?"
Mạt Mạt không định giấu con trai, kể lại chuyện tai nạn xe cộ lần trước đến thủ đô, về sau lại gặp Lý Thư như thế nào: "Mẹ cảm thấy, Lý Thư hình như hướng về phía mẹ, nhưng cha con tìm người điều tra cả nhà Lý Thư, một chút liên quan đến nhà chúng ta cũng không có, cho nên rất kỳ quái, nhất là Lý Đức lại trở thành bạn học cùng buồng ngủ với con, mẹ luôn cảm thấy có chỗ kỳ lạ, con cũng chú ý nhiều thêm một chút."
Tùng Nhân nghe mẹ nói như vậy, nhớ lại lúc ở chung với Lý Đức, cậu ta là người tới buồng ngủ cuối cùng, làm người không tệ, nên mọi người trò chuyện Ở cùng nhau, về sau quan hệ bạn học phát triển không tệ, nhưng nói gần nói xa đều nói đến em gái của cậu ta. Bây giờ nghĩ lại, hình như là cổ ý nhắc đến em gái cậu ta. Vậy thì chuyện này có chút mục đích rồi.
Tùng Nhân cũng mưu mô, vậy thì Lý Đức này đến đây là vì cậu bé rồi.
Trong lòng Tùng Nhân khó chịu, tâm trạng không cao lắm: "Con sẽ chú ý."
Mạt Mạt cực kỳ yên tâm về Tùng Nhân, Tùng Nhân nói chú ý là nhất định sẽ chú ý.
Ăn cơm trưa xong, Mạt Mạt ở lại với Tùng Nhân thêm một lúc, cho đến hai giờ chiều mới rời khỏi.
Tùng Nhân trở về buồng ngủ, cả buồng đều ở đây, Hoàng Hâm cười: "Thằng nhóc nhà cậu cũng tính quay lại rồi, cậu không biết chứ, mấy đứa chúng tôi chỉ chú ý đến đồ ăn mẹ cậu mang đến, thèm chết chúng tôi rồi."
Lý Đức cười ha hả: "Liên Ninh, mẹ cậu đối với cậu thật tốt."
Hoàng Ham huých vào vai Tùng Nhân: "Ai, mẹ cậu không chỉ là giảng viên bên ngoài của trường đại học đấy chứ?"
Tùng Nhân kéo ghế ngồi xuống, vắt chéo hai chân: "Tên nhóc nhà cậu có mắt nhìn đấy."
Hoàng Hâm bĩu môi: "Tôi không phải đứa ngu ngốc, anh em tôi có mắt nhìn, người anh em tốt, nói một chút xem nào, rốt cuộc mẹ cậu làm cái gì?"
Dù sao ở trong mắt Hoàng Hâm, mẹ của Trang Liên Ninh có tiền, nhất định rất có tiền.
Hai mắt Tùng Nhân đảo một cái, thật sự cũng không muốn nói ra, nhưng bây giờ lại muốn nói rôi: "Mẹ tôi đang quản lý công ty buôn bán nước ngoài, có cổ phần."
Tùng Nhân nói xong nhìn chằm chằm phản ứng của mấy người, nhất là Lý Đức, phản ứng của mọi người đều sợ ngây người, chỉ có Lý Đức là bình tĩnh nhất, thấy Tùng Nhân nhìn sang, mới giả bộ giật mình.
Trong lòng Tùng Nhân nắm chắc rồi, xem ra Lý Đức đã biết tình hình nhà cậu bé.
Tùng Nhân tỏ ra không hiểu, cả nhà Lý Đức vì sao lại chú ý đến nhà cậu bé, Tùng Nhân không biết trọng sinh, nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra, nhưng đã đê phòng Lý Đức.
Hoàng Hâm vỗ mạnh vào vai Tùng Nhân: "Người anh em, cậu như này là người giàu có rồi."
Tùng Nhân thiếu chút bị đập ngã: "Cậu có thù với người giàu à, may mà sức khoẻ của tôi tốt, nếu như yếu đuối chút còn không phải bị cậu đập đến mức ói ra máu rồi à."
Hoàng Hâm bĩu môi: "Đừng có nói khoa trương như vậy, Liên Ninh, hôm nay người cậu cả kia của cậu có phải cũng làm lính giống như cha cậu không?”
Tùng Nhân nhướng mày: "Cậu như này không phải là biết rõ còn cố hỏi à?"
Hoàng Hâm mở to hai mắt nhìn: "Nhà cậu không phải đều làm lính đấy chứ? Ông ngoại và ông nội cậu có phải rất lợi hại hay không?" Hoàng Hâm như thể phát hiện điêu gì đó rất ghê gớm, Trang Liên Ninh giấu thật kỹ, có lẽ thật sự là ghê gớm, gia thế của Trang Liên Ninh có thể được xếp vào hàng ngũ cao cấp ở khoá này.
Hoàng Hâm cảm thấy, hiện tại cậu ấy có thể ôm bắp đùi hay không, hơn nữa lại còn là loại rất to kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận