Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 82. Lua đỏ rực, nóng bỏng tay! 2

Chương 82. Lua đỏ rực, nóng bỏng tay! 2Chương 82. Lua đỏ rực, nóng bỏng tay! 2
Lụa đỏ rực, nóng bỏng tay! 2
Triệu Tuệ nói chuyện với Mạt Mạt xong, trong lòng dễ chịu hơn một chút, cười gật đầu: "Là tớ suy nghĩ lung tung rồi."
Bởi vì hôm nay là chủ nhật, một số đơn vị được nghỉ làm nên trước mặt cửa hàng bách hóa đã có rất nhiều người tập trung ở đó, cũng đang chờ đợi!
Hai người Mạt Mạt ở bên ngoài: "Có khi nào tới lượt chúng ta thì đến mấy thứ hàng hóa lỗi còn sót lại cũng không còn nữa không?"
"Còn không phải sao, hai người chúng ta chẳng ai có sức chiến đấu cả, xem ra tới đây mà phải trắng tay vê rồi."
Trương Ngọc Linh và bà cụ Khâu cũng tới, từ xa nhìn thấy Mạt Mạt, hai người liền cười đi tới: "Các cháu cũng tới mua hàng hóa còn sót lại à?"
Mạt Mạt mở miệng chào xong rồi mới nói: "Dạ phải, nhưng xem ra là bọn cháu đến đây vô ích rồi."
Trương Ngọc Linh nhìn chung quanh thấy không ai chú ý tới đây, liền hạ thấp giọng nói: "Không sao đâu, có dì ở đây rồi, dì bảo đảm cháu có thể mua được hàng hóa còn sót lại có chất lượng tốt."
Mạt Mạt lấy lại tinh thần, cô thiếu chút nữa đã quên mất chồng Trương Ngọc Linh là ai, liên cười nói: "Cháu cảm ơn dì Trương và bà Khâu ạ." Trương Ngọc Linh ôm Mat Mạt: "Nếu thật sự muốn cảm ơn dì thì cứ tới nhà dì chơi thường xuyên là được rồi."
Mạt Mạt thấy Trương Ngọc Linh là mời thật lòng liền hào phóng đáp lời: "Nếu dì Trương không ghét bỏ cháu thì ngày nghỉ tuần tới cháu sẽ tới chơi."
Bà Khâu cười: "Ghét bỏ gì mà ghét bỏ chứ, bà với con dâu bà còn đang mong cháu tới chơi đấy."
Mạt Mạt kéo Triệu Tuệ đến giới thiệu: "Dì Trương, bà Khâu, đây là chị dâu cháu, tên là Triệu Tuệ."
Triệu Tuệ mặt mày đỏ bừng, giọng nói lí nhí như muỗi kêu: "Cháu chào bà Khâu, chào dì Trương."
Trương Ngọc Linh là người từng trải, chỉ trong nháy mắt đã hiểu, cười nói: "Thằng nhóc Thanh Bách này có phúc khí a, đã định ngày rồi à?"
"Dạ chưa đâu, chờ chị dâu cháu tốt nghiệp đã rồi nói sau."
"Ái chà, vậy không phải là sắp đến rồi sao, lúc nào kết hôn nhớ mời chúng ta đấy."
Mạt Mạt vừa nghe liền hiểu, như vậy là Trương Ngọc Linh muốn qua lại với nhà cô ấy, liên tục gật đầu: "Nhất định là sẽ mời ạ."
Trong lòng bà Khâu lại thấy đáng tiếc, mấy thằng nhóc trong nhà vẫn chưa trưởng thành, nếu không thì nhất định bà phải tìm cách mang Liên Mạt Mạt về làm cháu dâu, tính tình khôn khéo đến cỡ này thật sự hiếm người có được. Cửa hàng bách hóa vừa mở cửa, Trương Ngọc Linh dẫn theo hai người Mạt Mạt đi vào. Ở cửa đã có người chờ sẵn ở đó, là chủ nhiệm Lý của cửa hàng bách hóa.
"Bác gái, chị dâu, ở bên này”
Chủ nhiệm Lý nói xong nhìn hai người Mạt Mạt thêm vài lần, trong lòng suy đoán quan hệ.
Trương Ngọc Linh nhìn thấy, cười nói: "Là cháu gái tôi đấy, chúng ta nhanh đi thôi."
"Vâng, được, được."
Chủ nhiệm Lý dẫn mọi người đến chỗ kho hàng, tất cả những đồ vật còn sót lại trong kho đều chất đống ở một chỗ.
Chủ nhiệm Lý nói: "Mọi người cứ chọn trước đi, chọn xong rồi thì nói cho tôi biết nhé, tôi chờ ở bên ngoài này."
"Được, làm phiền chủ nhiệm Lý rồi."
Chủ nhiệm Lý cười: "Có gì phiền toái đâu chứ, tôi có thể có được ngày hôm nay còn không phải là nhờ có anh Khâu giúp đỡ ư?”
Mạt Mạt thầm nghĩ, thì ra là có tầng quan hệ này, trong lòng lại líu lưỡi, mạng lưới quan hệ của Khâu gia quả thật rất rộng đấy.
Trương Ngọc Linh quay lại nói với Mạt Mạt: "Hai đứa mau chọn đi, đừng khách sáo gì hết. Mấy thứ này tuy là hàng sót lại nhưng chỉ có một vài lỗi nhỏ thôi, không nhìn kỹ là không thấy đâu."
Mạt Mạt đương nhiên sẽ không khách sáo, cơ hội khó có được như vậy, liền lôi kéo Triệu Tuệ chọn đồ.
Đập vào mắt Mạt Mạt đầu tiên chính là hai cuộn vải lụa đỏ, lúc anh cả kết hôn có thể dùng, thật may là vẫn còn hai cuộn. Cô lấy đưa cho Triệu Tuệ một cuộn, nhỏ giọng nói: "Thứ này khó có được, tớ lấy một cuộn, cậu lấy một cuộn, được không?"
Ánh mắt Triệu Tuệ sáng lấp lánh, cái này nhà cô ấy đang lo không biết tìm đâu đây, liên tục gật đầu: "Được."
Sau đó Triệu Tuệ phản ứng lại: "Cậu muốn vải đỏ làm cái gì? Cậu không kết hôn mà?"
Mạt Mạt mở to hai mắt, mặt đỏ bừng hiếm thấy: "Tớ đây là đang mua cho anh trai tớ mà, sao lại kéo lên người tớ rồi?"
"À, là tớ nghĩ sai rồi, thế mà tớ còn tưởng rằng cậu cất trước, đợi sau này kết hôn dùng nữa chứi"
Mạt Mạt mím môi, đột nhiên cảm giác tấm vải lụa đỏ rực mà cô đang cầm trong tay thật nóng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận