Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 129. Hướng Triều Dương có lá gan không nhỏ! 1

Chương 129. Hướng Triều Dương có lá gan không nhỏ! 1Chương 129. Hướng Triều Dương có lá gan không nhỏ! 1
Hướng Triều Dương có lá gan không nhỏ! 1
"Bởi vì Liên Thanh Bách là người phù hợp."
Nói Liên Thanh Bách là người phù hợp chỉ đúng một mặt, mặt khác, anh cho rằng Mạt Mạt quá để tâm đến Liên Thanh Bách. Sau này nếu Mạt Mạt theo quân, mọi người đều ở cùng trong một quân khu, mỗi ngày anh đều nghe vợ mình nói về anh vợ, có khi anh sẽ bị nôn ra máu mất. Vì tương lai của mình, lại vừa vặn có cơ hội, đương nhiên anh phải đem ông anh vợ đẩy đi thật xa, quá thông minh!
Mạt Mạt đương nhiên không tin, nhưng Hướng Triều Dương lúc nào cũng nghiêm mặt, nếu muốn từ nét mặt của anh nhìn ra được cái gì thì quả thật là rất khó, vậy nên cô đành miễn cưỡng tin tưởng.
"Không phải là anh mới đến quân khu mới à, sao lại có thời gian trở về rồi?"
Trong lòng Mạt Mạt biết rõ chuyện gì xảy ra, nhưng ngoài miệng thì vẫn nhịn không được hỏi ra. Trong lòng lại nghĩ thầm, nếu câu trả lời của anh không phải giống như cô nghĩ thì cô sẽ xoay người rời đi.
"Bởi vì anh muốn tự mình giải thích. Tuy rằng mọi chuyện xảy ra là có lý do, nhưng cũng là do anh không suy xét chu toàn, vậy nên anh tự mình trở về mới có thành ý hơn." Khóe miệng Mat Mạt hơi nhech lên, tuy rằng rất nhanh đã bị cô đè xuống nhưng vẫn bị Hướng Triều Dương nhìn thấy rõ ràng.
"Anh có về hay không về cũng là việc của anh, em không thèm để ý đâu, anh suy nghĩ nhiều rồi đấy."
Nói một đằng nghĩ một nẻo là kỹ năng độc quyền của phụ nữ rồi, Mạt Mạt cố gắng tỏ ra mình không thèm để ý, nhưng lông mày khẽ nhíu lại đã bán đứng nội tâm của cô.
Hướng Triều Dương tuy rằng chưa từng có đối tượng, cũng không quá hiểu phụ nữ, nhưng chỉ số thông minh của anh vẫn còn online, vội vàng tiếp lời: "Chỉ cần anh để ý là được rồi."
Khuôn mặt Mạt Mạt đỏ bừng, nhảy xuống ghế: "Không thèm để ý đến anh nữa."
Nói xong Mạt Mạt bỏ chạy, ra khỏi phòng, Mạt Mạt tức giận đá thẳng vào tảng đá trong sân. Cô thẹn thùng thì cũng thôi đi, tại sao lời nói vừa rồi của cô lại giống như đang làm nũng vậy?
Mạt Mạt buồn bực ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm đầu, trong lòng phát điên: "Liên Mạt Mạt không phải mày trâu bò lắm à, sao vừa bị trêu chọc một chút đã trở nên mất bình tĩnh như vậy chứ? Mày đây là người ta còn chưa tiến công mày đã đầu hàng a!"
Hướng Triều Dương đi ra liền nhìn thấy bộ dáng buồn bực của Mạt Mạt, trái tim như bay bổng, rõ ràng cô nhóc này cũng có chút ý tứ với anh.
"Mạt Mạt, em ngồi đó làm gì thế?" "Đầu hàng."
"Cái gì?"
Mạt Mạt vội vàng xua tay: "Không phải, em không nói đầu hàng, cũng không phải ý như thế, dù sao thì anh cũng đừng để ý đến là được rồi."
Hướng Triều Dương phì cười, Mạt Mạt tức giận: "Nhìn em buồn cười lắm hả?"
"Không phải. Chỉ là từ trước đến giờ anh cảm thấy em giống như một bà cụ non. Đến bây giờ mới phát hiện, Mạt Mạt rất đáng yêu."
Mat Mạt: "...
Cô lại bị trêu chọc rồi phải không? Phải không?
Mạt Mạt nhìn chằm chằm Hướng Triều Dương một cách quỷ dị, thật không phát hiện ra đấy. Một người lạnh như băng như Hướng Triều Dương mà miệng lại rất biết nói chuyện nhal
"Khụ." Hướng Triều Dương mất tự nhiên ho khan một tiếng, vành tai lại đỏ lên, bàn tay nắm chặt sau lưng buông lỏng, có chút căng thẳng.
"Thời gian không còn sớm nữa, để anh đi xách thỏ và gà rừng."
"Anh còn dám tới nhà em nữa à?" Đột nhiên Mat Mat thấy rất bội phục dũng khí của Hướng Triều Dương. Cha của cô đang ở nhà chờ Hướng Triều Dương đến đấy!
"Dám chứ, tại sao lại không dám, nếu bây giờ mà SỢ, sau này làm sao mà cưới em được?” "A, anh cái người này, hai chúng ta còn chưa có quan hệ gì đâu, nói cưới hay không cưới cái gì? Đồng chí Hướng Triều Dương, xin đồng ý sau này nhớ chú ý một chút, đừng có cái gì cũng nói ra như thế."
"Không thành vấn đề. Đồng chí Liên Mạt Mạt, chờ anh bắt được chú rồi sẽ xin cưới em."
Mạt Mạt: ".."
Cô còn chưa đáp ứng trở thành đối tượng của anh đâu đấy, sao lại trực tiếp nhảy đến vấn đề cưới hay không cưới rồi?
Mạt Mạt cạn lời: "Đồng chí Hướng Triều Dương, em mới phát hiện, da mặt anh dày thật đấy."
"Mặt không dày thì không cưới được vợ đâu."
Mạt Mạt ngậm miệng lại, tại sao cô càng nói thì càng bị chiếm tiện nghi vậy?! Hừ một tiếng, nếu không nói lại được được thì dứt khoát không nói nữa.
Khóe miệng Hướng Triều Dương nhếch lên, không còn chiếm tiện nghi ngoài miệng nữa, anh sợ chọc cho Mạt Mạt xù lông lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận