Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1710. -

Chương 1710. -Chương 1710. -
Đại viện có sự thay đổi, nhà Trang Trieu Dương thì càng thay đổi hơn, càng làm càng lớn, mỗi lần nghe con trai nói, Dương Phong đều bội phục Trang Triều Dương, có một người vợ lợi hại như vậy, Trang Triều Dương tìm được như thế nào.
Trang Triều Dương đang nói chuyện với Dương Phong, Mạt Mạt đã dẫn theo Thất Cân, đi theo đoàn đội lên máy bay rồi.
Buổi chiều đến Dương Thành, Dương thành là quê hương của Mạt Mạt, Mạt Mạt từ trên không trung đã thấy không ít cao ốc, Dương Thành thay đổi rồi, thay đổi càng lúc càng giống như trong trí nhớ đời trước của cô.
Mạt Mạt đến đây, Thanh Nghĩa trực tiếp cử xe khách tới đón, tới đón người là trợ lý của Thanh Nghĩa: "Ông chủ đang đàm phán với khách hàng nước ngoài, cho nên không thể tới đón cô được."
Mạt Mạt: "Lại có khách hàng nước ngoài tới sao?"
Trợ lý rất kiêu ngạo, cậu ấy quen biết Mạt Mat là chị gái ruột của ông chủ, cũng là người có mặt mũi, rất khách khí, cũng không có gì phải bí mật: "Phải, tháng này là người thứ hai rồi."
Mạt Mạt cười: "Mấy người rất lợi hại rồi."
Mấy năm nay quả thật Thanh Nghĩa rất lợi hại, đã trở thành doanh nghiệp cung cấp đặc sản miền núi lớn nhất phía Bắc, xuất hàng trong và ngoài nước.
Chớ xem thường một chuyến này, lợi nhuận rất lớn, Thanh Nghĩa cũng là người thường xuyên được lên báo và truyền hình.
Mấy năm này nước ngoài đầu tư nhiều, nhưng xí nghiệp trong nước cũng phát triển nhanh chóng không ít, xí nghiệp đầu tư nước ngoài cũng có lúc vấp phải trắc trở.
Sản phẩm của Thanh Nghĩa bảo đảm chất lượng, có nghiên cứu ra loại mới, rất được hoan nghênh, bây giờ hợp đồng sắp đến kỳ hạn rồi, có hợp đồng thì đòi hợp đồng, không có hợp đồng thì muốn tranh lấy.
Xe khách rất nhanh đã tới nội thành, nhà trọ Thanh Nghĩa đã giúp đặt xong, xe khách trực tiếp đưa cho bọn họ dùng, bên này Mạt Mạt bớt được không ít việc.
Xe đến nhà trọ, Tào Phi dẫn người đi nghỉ ngơi, Mạt Mạt thì đi xe quay lại nhà Thanh Nghĩa.
Thanh Nghĩa có nhà ở Dương Thành, ở khu biệt thự, vì bọn nhỏ đi học nên đã mua, nếu không căn cứ vào suy nghĩ của Thanh Nghĩa, xây một căn nhà mình thích ở ngay khu lân cận với quê nhà.
Hôm nay là thứ 5, bọn nhỏ đang đi học, đứa nhỏ nhất Y Nguyên đã lên lớp hai rồi Mộng Nhiễm không ở nhà, đang ở công ty!
Trong nhà chỉ có Liên Quốc Trung đang chờ, bảo mẫu đã chuẩn bị xong đồ ăn, Liên Quốc Trung kéo tay cháu trai: "Xem bàn tay nhỏ đông cứng, lạnh buốt này, mau vào đây sưởi ẩm."
Mạt Mạt cũng lạnh, thay giày đứng bên cạnh máy sưởi: "Nhiều năm không về, mùa đông bên này con có chút không chịu nổi."
Liên Quốc Trung bọc lấy tay cháu trai: "Các con ấy à, ở phía Nam đã bị nuôi thành yếu ớt rồi, giống như bông hoa vậy, lạnh lẽo là iu xìu."
Mạt Mạt: "Không còn cách nào khác, phía Nam có lạnh cũng sẽ không âm hai mươi mấy độ."
Liên Quốc Trung cũng thương con gái, nhìn khuôn mặt nhỏ, đều đỏ hết cả lên: "Bây giờ mới bao lâu, con quên Dương Thành rồi, mùa đông là phải âm hơn 30 độ, cha đã nói, không cho con đến đây, con còn không nghe."
Mạt Mạt dần dần bình thường trở lại, cởi áo lông treo lên, đi đến bên cạnh ghế sô pha: "Không phải là con nhớ mọi người à, trước mắt công ty không có chuyện gì lớn, con nghĩ một chút rồi tới."
Liên Quốc Trung rất được lợi, từ sau khi đến chỗ con gái ở đón Tết một lần, thì rốt cuộc không còn cơ hội cùng nhau đón Tết nữa, đừng thấy hiện tại nhà bọn họ rất phồn vinh, nhưng muốn tập hợp lại một chỗ thì quá khó.
Liên Quốc Trung buông bàn tay ấm áp của cháu trai ra: "Deu đói rồi hả, đồ ăn đều đã xong rồi, vừa ăn vừa nói."
Mạt Mạt lôi kéo Thất Cân: "Ai!"
Bảo mẫu bưng đồ ăn lên, Liên Quốc Trung nói: "Thanh Nghĩa và Mộng Nhiem buổi tối mới có thể trở về, buổi trưa ăn tạm trước đã."
Mạt Mạt nhìn một bàn đầy thức ăn: "Đây cũng gọi là ăn tạm ạ? Quá phong phú, ăn không hết."
Liên Quốc Trung khẽ cười, đều do ông, nghĩ đến con gái tới, đều ước lượng lấy đồ ăn mà con gái thích ăn, vô tình đã nhiêu như vậy: "Đều là đồ mà con thích ăn.”
Trong lòng Mạt Mạt có một dòng nước ấm chảy qua: "Cảm ơn cha!"
"Con bé này, còn khách sáo nữa, mau ăn đi."
"Ây!"
Liên Quốc Trung gắp thức ăn cho Thất Cân, Mạt Mạt nhìn coi như cứng rắn ba ba, mấy năm này: "Cha, cha không còn trẻ nữa, nên hưởng phúc rồi."
Liên Quốc Trung nhấp ngụm rượu: "Cha ấy à, cũng là số lao lực, ở một chỗ thì khó chịu, hơn nữa, cha mới bao nhiêu tuổi, bác sĩ nói, sức khoẻ của cha vẫn còn tốt, sống thêm hai mươi năm nữa không thành vấn đề."
Liên Quốc Trung nói ngược lại là sự thật, đừng thấy những năm này Liên Quốc Trung đi theo Thanh Nghĩa bận rộn, nhưng cũng có rèn luyện thân thể nên sức khoẻ của ông vẫn được.
Cha đã nói như vậy rồi, Mạt Mạt còn có thể nói gì nữa, được rồi, thật ra có nói cũng vô ích, trong nhà ông cụ là người lớn nhất, ai cũng không quản lý được ông. Nhưng cô vân muốn chửi thê, nhà người ta tới tuổi già thì kết bạn với người già, nhà cô vừa hay rất tốt, mẹ vẫn luôn trấn giữ thủ đô, cha thì trông coi phía Bắc, quanh năm suốt tháng, hai ông bà có thể ở chung với nhau mấy tháng đã không tệ.
Mạt Mạt: "Cha, cha cũng quan tâm mẹ nhiều hơn chút!"
Liên Quốc Trung: "Bà ấy cũng không cần cha quan tâm, mỗi lần cha trở về đều chê cha phiền, người ta có chị em của mình rồi!"
Mạt Mạt ngửi thấy mùi ghen tuông nồng đậm, không nhịn được mắt trợn trắng, chuyện này trách ai, còn không phải do ông vẫn luôn không ở nhà, mẹ mới tự đi tìm bạn bè, Mạt Mạt thấy ông cụ không muốn nói chuyện đấy nữa, cũng không mở miệng nói thêm.
Sau khi ăn cơm trưa, Liên Quốc Trung nói: "Ngày mai cha đi cùng với con."
Mạt Mạt trực tiếp từ chối: "Không được, thời tiết quá lạnh, cha vẫn nên ở trong nhà đi!"
Liên Quốc Trung tức giận: "Cha chính là vì để đi chung với con nên mới trở về, nếu không cha ở nhà cho rồi! Cha còn chịu lạnh tốt hơn so với con đó, cha thấy ấy hả, con và Thất Cân đừng đi nữa kẻo lại ngã bệnh."
Mat Mạt: "...
Được rồi, nhà bọn họ mồm mép ai cũng lưu loát, oán giận ngược lại người khác là di truyền. Mat Mat thua cuộc, Liên Quốc Trung cũng không có ý định để ý tới con gái nữa, lôi kéo đứa cháu trai nhỏ nhất nói chuyện.
Mạt Mạt nghe thật thú vị, cả nhà bọn họ sinh ra và lớn lên ở nơi này, là người Đông Bắc, đều có giọng địa phương, mặc dù đã rất gần gũi với tiếng phổ thông, nhưng vẫn còn chút giọng địa phương.
Mạt Mạt đến thủ đô trước lại chuyển hướng đến thành phố Z, vẫn luôn là tiếng phổ thông, cũng biết một ít tiếng địa phương, nhưng một vài giọng địa phương Đông Bắc đã không còn nữa.
Thất Cân từ nhỏ đã sinh sống ở thành phố Z thì càng không cần phải nói, ngược lại là Liên Quốc Trung, những năm này vẫn luôn ở Dương Thành, tiếng địa phương chưa từng thay đổi.
Một già một trẻ nói chuyện, đã kéo cả giọng địa phương ra rồi, Mạt Mạt hoài niệm, quá hoài niệm, hương vị của quê hương.
Ông cụ không mở miệng, Mạt Mạt chỉ có thể tự mình hỏi: "Cha, bây giờ quê nhà thay đổi rất nhiều phải không?"
Liên Quốc Trung tiếp lời, kích động vô cùng: "Nhà mình là nhà đứng đầu thôn! Bởi vì có liên quan đến Thanh Nghĩa nên nhà nào cũng có tiền rồi, đường về quê là đường xi măng, đều đã xây nhà to mái ngói! Ngói nhà đỏ rực, nhìn mà thích thú."
Ai cũng có tình cảm nhớ nhà, từ nhỏ đến lớn tình yêu quê hương là tình cảm sâu sắc nhất, Liên Quốc Trung kích động, thôn làng bởi vì có nhà bọn họ mà thay đổi tốt hơn, nhà bọn họ có vinh quang!
Liên Quốc Trung lại có chút thương cảm, nếu như cha già còn sống, nhất định sẽ vui vẻ nhất, trong miệng nhất định sẽ lẩm bẩm, rạng rỡ tổ tông.
Mạt Mạt phát hiện ra sắc mặt của cha, thay đổi đề tài: "Mấy đứa Thanh Sơn thì sao ạ?"
Liên Quốc Trung: "Trong lòng cha không vừa mắt với Thanh Sơn, không phải người cùng họ, mặc dù chú út của con cũng không ra gì, nhưng con không nói cha, Thanh Sơn hoàn toàn nghĩ đến cha vợ cũng là không đúng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận