Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1629. -

Chương 1629. -Chương 1629. -
Cô gọi liên tục mấy tiếng, Lý Vinh Sinh mới ngỡ ngàng ngẩng đầu, rất nhanh đã khôi phục lại tỉnh thần, lau khô nước mắt: "Cảm ơn bà chị Liên, sau này em nhất định sẽ trả lại gấp bội."
Bây giờ Lý Vinh Sinh có thể coi bà chị Liên như chị ruột, Mạt Mạt còn không biết, cho đến sau này Lý Vinh Sinh vẫn luôn ủng hộ sự nghiệp từ thiện của Mạt Mạt, đương nhiên đây là chuyện của sau này.
Mạt Mạt hỏi tình hình: "Bác sĩ nói như thế nào?"
"Sau lưng bị bỏng nghiêm trọng, phải kịp thời làm phẫu thuật mới được, nếu không thì nguy hiểm đến tính mạng, tiền phẫu thuật cần một vạn, đây là giai đoạn đầu, sau này còn phải cấy da để trị liệu, bác sĩ nói tiền phẫu thuật từ đầu đến cuối cần ba vạn."
Mỗi một câu Lý Vinh Sinh nói ra trong lòng đều phát run, đừng nói ba vạn, một vạn cũng là con số trên trời, hai người cậu gom tiền vào cũng chỉ gom được hai ngàn.
Mạt Mạt gọi trợ lý tới, bảo trợ lý đặt một tấm vé máy bay hôm nay: "Tôi đi lấy tiền cho cậu trước, cậu cầm tiền về thẳng thủ đô, cứu người quan trọng."
Lý Vinh Sinh có trăm ngàn lời nói cũng chỉ có thể hoá thành hai chữ: "Cảm ơn."
Mạt Mạt không đụng vào tiền tài vụ, cô có nguyên tắc, lái xe về nhà lấy, chờ lúc quay lại, Lý Vinh Sinh đã gọi điện thoại xin nghỉ, còn viết giấy nợ cho Mat Mạt.
Mạt Mạt đưa cho Lý Vinh Sinh một cái túi: "Ở đây có ba mươi lăm ngàn, cậu cầm cả đi."
Lý Vinh Sinh ôm chặt chiếc túi, cúi đầu với Mạt Mạt: "Bà chị Liên, sau này chị chính là chị ruột của em”
Mạt Mạt đỡ Lý Vinh Sinh dậy: "Đi nhanh đi, còn phải bắt kịp máy bay."
Lý Vinh Sinh: "Vâng."
Mạt Mạt đợi Lý Vinh Sinh đi rồi, đứng trước cửa sổ, nhìn bầu trời âm u, cô thật sự không muốn nghĩ đến hướng âm mưu, nhưng cô luôn cảm thấy, chuyện này là nhằm vào Lý Vinh Sinh.
Mạt Mạt trở lại trước bàn làm việc, gọi điện thoại cho Trang Triều Dương, nói đến chuyện phát sinh của Lý Vinh Sinh: "Triều dương, em cảm thấy sự việc không đơn giản, anh tìm người điều tra thêm chút."
Trang Triều Dương cau mày, chuyện này đã dính đến mạng người: "Được, anh nhất định điều tra rõ ràng."
Mạt Mạt cúp điện thoại, trong lòng an ổn hơn không ít.
Tất cả đều chờ tin tức của Trang Triều Dương là được, hy vọng mẹ của Lý Vinh Sinh có thể qua được cửa ải này.
Buổi trưa Mạt Mạt về nhà, chị dâu Tôn đã nấu xong canh gà, Mạt Mạt lấy cốc giữ nhiệt ra, đổ đầy một cốc canh gà.
Chị dâu Tôn sửng sốt: "Không uống ở nhà sao?"
Mạt Mạt: "Cái này mang đến cho Tôn Nhuy, em đi trước."
"Ừm, được."
Lúc Mạt Mạt đến bệnh viện, thấy ở dưới lầu là nhà báo đang ngồi xổm, như này là tới phỏng vẫn.
Bây giờ còn chưa có phóng viên giải trí, nhưng đã có bóng dáng của phóng viên giải trí rồi, Mạt Mạt cảm thấy, qua hai năm nữa phóng viên giải trí đã thành hình rồi.
Mạt Mạt hỏi y tá, tìm được phòng bệnh của Tôn Nhuy, Tôn Nhuy không muốn để cho người khác quấy ray nên đã bao hết phòng đơn.
Có hai người đứng ở cửa như bảo vệ, đây là không hy vọng có người quấy rầy.
Mạt Mạt nói rõ ý đồ đến, một người đi vào rất nhanh đã quay ra, mở cửa cho Mạt Mạt.
Mạt Mạt đi vào phòng bệnh, Tôn Nhuy đang dựa vào chăn gối, nhìn thấy Mạt Mạt giọng điệu vui sướng: "Thật sự là cô à, tôi ta còn tưởng rằng là gạt tôi chứ."
Mạt Mạt đặt cốc giữ nhiệt xuống: "Bây giờ có thể ăn được cái gì không? Canh gà hầm."
Trợ lý của Tôn Nhuy tiếp lời: "Có thể uống."
Khóe miệng của Tôn Nhuy vểnh lên, rất muốn khóc, nếu như lúc trước cô ta cũng mang theo sự chân thành thì làm gì cô ta có những chuyện ve sau, đáng tiếc không có thuốc hối hận.
Tôn Nhuy bảo trợ lý đổ ra một bát, bê trong tay uống từ từ: "Ngon quá."
Vẻ mặt Tôn Nhuy thoả mãn, nhìn Mạt Mạt có chút xuất thần, một bát canh gà, cô có thể thấy được trên mặt Tôn Nhuy sự hạnh phúc và thoả mãn, sự xa cách trong lòng Mạt Mạt cũng dao động.
Tôn Nhuy uống canh gà, trên mặt tốt hơn mấy phần, Mạt Mạt hỏi: "Sao cô lại đột nhiên té xỉu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận