Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 336. Đồng hương 2

Chương 336. Đồng hương 2Chương 336. Đồng hương 2
Đồng hương 2
Tê Hồng cười tum tim chờ Mat Mạt trả lời, trải qua cuộc nói chuyện vừa rồi với Tê Hồng, Mạt Mạt cảm thấy rất thích cô ấy, cười: "Được."
Mạt Mạt hỏi: "Cô cố tình lừa người ta phải không?"
Tê Hồng hào phóng thừa nhận: "Đúng vậy, cô tới sau nên không biết đâu, có mấy người thật sự quá phiền phức. Vậy nên tôi mới nghĩ ra cách này, cô thấy có hiệu quả không chứ, bọn họ cũng không dám tới gần tôi nữa."
Chị Vương trợn tròn mắt, Tề Hồng lại càng cười vui vẻ hơn.
Tề Hồng hỏi Mạt Mạt: "Cô không tò mò tại sao tôi lại kết bạn với cô à?"
"Tò mò chứ, cô nói cho tôi biết tại sao đi."
Te Hồng nói: "Bởi vì cô thông minh, quyết đoán, giống như tôi vậy."
Mạt Mạt: "Đây là cô đang tự khen mình trá hình đấy à?"
"Haha, đã để cô phát hiện ra rồi."
Mạt Mạt và Tề Hồng dần trở nên quen thuộc hơn, Tề Hồng lại càng nói nhiều, quả thực chính là một người nói không dứt miệng, hơn nữa lại còn tự lẩm bẩm một mình: "Hôm nay coi như tôi được nói đủ rồi, cô không biết đâu, tôi tới đây được hai năm rôi, ngoại trừ có thể cùng chị Vương tán gẫu được một chút, còn bình thường chỉ có ở nhà một mình thôi."
Mạt Mạt hỏi: "Cô kết hôn cũng được hai năm rồi, sao cô lại không muốn có con, như vậy là sẽ có việc để làm đấy"
"Tên Triệu Hiên khốn kiếp kia lừa tôi, nói với tôi là hôn môi thì sẽ mang thai, làm tôi sợ hãi nên mới hồ đồ kết hôn như thế. Sau khi kết hôn tôi mới biết được phải ngủ với nhau đã mới được, tức chết tôi mà, muốn có con cũng không có cửa đâu."
Mat Mạt: "...
Cô thực sự muốn gặp chính ủy Triệu, đây quả thật là một nhân tài mà.
Chị Vương không nhịn được bật cười thành tiếng, cười đến nỗi nước mắt cũng chảy ra.
Mạt Mạt nhìn Tề Hồng đang tức giận bất bình: "Cô và chính ủy Triệu quen biết nhau từ nhỏ à?"
Tề Hồng gật đầu: "Đúng vậy, kết quả là tôi bị anh ta lừa, thật ra thì tôi không có ý định kết hôn đâu, tôi muốn làm việc."
Chị Vương hỏi Mạt Mạt: "Còn em thì sao, tại sao lại kết hôn sớm như vậy?"
Mạt Mạt cười: "Nếu em mà không chịu kết hôn thì có khi Trang Triều Dương sẽ áp giải em đi kết hôn đấy, còn không bằng tự mình chủ động một chút."
Chị Vương và Tề Hồng gật đầu, doanh trưởng Trang quả thật có thể làm như vậy.
Ba người vừa đi vừa nói chuyện, đã đến sườn đồi, chị Vương liếc mắt một cái đã thấy nấm trong lùm cây, chất thành cả một đống nhỏ, mỗi gốc đều to bằng cỡ ngón tay cái, có gốc còn chưa mở ra.
Chị Vương cầm lên: "Đây là nấm phỉ, nấm khô mà chúng ta hay ăn phần lớn đều là nấm phỉ hết."
Mạt Mạt nghiêm túc ghi nhớ trong đầu, lại nhìn cây nấm phỉ đã nở ra, xác định sẽ không nhận sai liền tách khỏi chị Vương.
Trong mấy lùm cây quả thật có không ít nấm phỉ, đều mọc từng cụm, có chỗ còn mọc lan ra cả mảng nhỏ, Mạt Mạt chỉ cần ngồi xổm xuống hái là được.
Tê Hồng đã hái nấm được hai năm nên có nhiều kinh nghiệm hơn, hái đầy rồi liền tới giúp Mạt Mạt hái nấm.
"Mạt Mạt, cô cũng đừng chỉ chú ý tới nấm thôi, trời mưa thế này, có cây còn có mộc nhĩ nữa đấy."
Tề Hồng nói xong liền lấy một nắm nhỏ trong giỏ của mình ra cho Mạt Mạt xem, những thứ này cô ấy đều mới hái được.
Mạt Mạt: "Ừ, được."
Ở bên này Mạt Mạt có Tề Hồng hỗ trợ nên rất nhanh đã hái đầy giỏ. Mạt Mạt đứng thẳng lưng: "Đi thôi, chúng ta đi giúp chị Vương một tay."
Tề Hồng: "Ừ, được rồi."
Chị Vương ở cách hai người khá xa, không biết Tề Hồng nghĩ tới cái gì, cảm khái nói: "Tôi nói cho cô biết, kỳ thật thì ông cụ Miêu cũng là người rất đáng thương. Nhiều năm như vậy rồi mà vẫn lẻ loi một mình, về hưu chỉ có thể vào viện dưỡng lão, ở cùng với ông ấy cũng chỉ có chiến sĩ cảnh vệ với người giúp việc thôi."
Mạt Mạt sửng sốt: "Ông ấy không có người thân sao?"
Te Hồng lắc đầu: "Tôi có nghe ông nội tôi nói qua, hình như là có nhưng mà không tìm được, đã tìm nhiều năm lắm rồi. Ông nội tôi cho rằng có thể họ đã chết rồi, nhưng ông cụ Miêu vẫn không từ bỏ, hàng năm đều sẽ về quê một chuyến."
Mạt Mạt thuận miệng hỏi một câu: "Quê ông ấy ở đâu thế?"
"Tỉnh Đông."
Mạt Mạt vừa nghe, thế mà lại là đồng hương của mẹ cô à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận