Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 662. Cướp 2

Chương 662. Cướp 2Chương 662. Cướp 2
Mạt Mạt vừa muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì thì có người đến gõ cửa, không cần đoán cũng biết là người bị đánh.
Triệu Tuệ ấn Mạt Mạt xuống, cô ấy đứng dậy đi ra mở cửa, quả nhiên là đứa nhỏ bị đánh, bà cụ kéo đứa bé trai đến, chỉ vào mặt cháu trai, ôi chao nói: "Con nhà mấy người đánh người khác, cô nói xem làm sao bây giờ."
Mạt Mạt thấy người đến là ai, bó tay rồi, mẹ của La Tiểu Quyên, mẹ cô ta năm sau tới, dẫn theo một đứa bé trai, nói là muốn nhận con thừa tự cho Khổng Á Kiệt, ý nguyện sắp thành rồi, không nghĩ tới, thời khắc mấu chốt La Tiểu Quyên lại mang thai, cả một bàn đầy kế hoạch vô ích rồi.
Bà cụ lấy lý do là chăm sóc La Tiểu Quyên nên cương quyết ở lại, ở lại một lần đã gần nửa tháng rồi.
Sau khi Mạt Mạt gặp mẹ của La Tiểu Quyên, đột nhiên cảm giác, những cực phẩm trước kia cô gặp cũng không tính là cực phẩm, đây mới thực sự là cực phẩm.
Bà cụ ỷ vào đứa bé còn nhỏ tuổi, sai khiến đứa nhỏ cướp đồ ăn của người khác, còn chuyên gia chọn những bé gái để cướp, sau đó không những không chịu nhận lỗi còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Đền tiền cho mỗi người, thật đáng kinh ngạc."
Mặc dù trong đại viện cũng có chuyện trọng nam khinh nữ, nhưng đại bộ phận không phải như vậy, con cái nhà ai cũng là bảo bối, hành vi của bà cụ chọc giận nhiều người, nhân duyên mà Khổng Á Kiệt thật vất vả mới kinh doanh được, một lần bị huỷ sạch, ngay cả cháu trai của Khổng Á Kiệt cũng giả bộ mấy ngày, vừa nhận lỗi vừa nói xin lỗi, lúc đó mới xong chuyện.
Ban đầu Khổng Á Kiệt muốn đưa bà cụ đi, nhưng bà cụ là người tài giỏi, ngã xuống đất một cái, không nhúc nhích, còn trợn trắng mắt, giống như là sắp rơi ra ngoài, Khổng Á Kiệt tức giận đấm vào tường, thế nhưng không có cách nào để bắt bí bà cụ.
La Tiểu Quyên thì càng không phải nói nữa, từ nhỏ đã bị nắm lấy, sợ muốn chết.
Mạt Mạt xoa đầu lông mày, đây là nhân vật cực phẩm, nhìn là thấy đau đầu.
Bà cụ đưa mắt xoay chuyển, mở to mắt nhìn, điều kiện nhà này cũng quá tốt rồi, nhà của con gái bà ta trống không, ngay cả món đồ ra dáng đồ dùng trong nhà cũng không có, nhưng nhà này, đồ dùng trong nhà tỉnh xảo, trên bàn trà còn có bánh kẹo và hoa quả.
Bà cụ đẩy cháu trai một cái, chỉ vào mặt cháu trai: "Cô xem đi, con nhà cô đánh cháu tôi, mặt đã sưng lên rồi, mấy người nói xem phải bồi thường thế nào đây"
Tùng Nhân không hề sợ một chút nào, đứng đằng trước, mồm miệng nói rõ ràng: "Dựa vào cái gì mà cháu phải bồi thường, là cháu trai bà không đúng, cậu ta giật đô của cháu trước đây, sau đó cháu mới đánh người, nếu như bà đã nói như vậy, thì có phải cậu ta nên bồi thường bánh bích quy cho cháu trước hay không?”
Đôi mắt ti hí của bà cụ loé lên, thấy người lớn không lên tiếng, trong lòng đã có tính toán, một đứa bé rất dễ gạ gẫm: "Được, ta bồi thường bánh bích quy cho cháu, cháu phải bồi thường tiền, cháu của ta là bị cháu đánh."
Tùng Nhân nhìn thoáng qua cậu Vân Kiến, thấy cậu gật đầu nhẹ đến mức gần như không thể nhìn thấy được, Tùng Nhân chạy về phòng, móc từ trong ngăn tủ ra một hộp bánh bích quy, đẩy đến trước mặt bà cụ: "Đây là nhãn hiệu bánh bích quy, cháu của bà làm vỡ nát một túi nhỏ bánh bích quy, bà mua về, cháu sẽ bồi thường tiền."
Bà cụ sửng sốt một chút, bánh bích quy hộp bà ta chưa từng nhìn thấy, Tùng Nhân móc ra một cái bánh bích quy, hỏi bé trai: "Bánh bích quy như thế này nhé, tao không gạt người."
Cậu bé nhận bánh bích quy gật đầu: "Ừm."
Lúc này Vân Kiến mới mở miệng: "Bà không biết ở đâu bán phải không, cháu nói cho bà, ở tòa nhà bách hoá ở Dương Thành, tầng thứ tư, bán bên ngoài cửa hàng, cái này phải có phiếu ngoại tệ mới có thể mua, bà chỉ cần mua về, chúng cháu lập tức sẽ bồi thường tiền."
Bà cụ mờ mịt, những điều mấy đứa bé này nói, bà ta chưa từng nghe thấy bao giờ, nhưng bà ta không ngốc, bà ta không bôi thường nổi, hộp này còn không phải là muốn mạng của bà ta à.
Lúc này Trang Triều Dương trở về, bà cụ rất sợ hãi người đàn ông chủ nhà này, thật sự sợ bị bắt bồi thường bánh bích quy, kéo cháu trai chạy, cũng không đề cập đến chuyện bị đánh nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận