Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1291. Khua môi múa mép 1

Chương 1291. Khua môi múa mép 1Chương 1291. Khua môi múa mép 1
Mạt Mạt không đồng tình với Diệp Phàm, Diệp Phàm dám làm, thì phải gánh chịu những điều nghị luận phía sau, thật sự cho rằng lấy thanh thản được hả, mọi người lại không phải người ngu.
May đứa bé bận rộn khí thế ngất trời, người nào không biết, hiện tại thành của nhà người, mặc dù mọi người sẽ không nói rõ, nhưng trong lòng cũng khinh bỉ.
Vào lúc Diệp Phàm đang nghĩ biện pháp giải quyết, Trịnh Nghĩa đi ra ngoài trở về rồi, Mạt Mạt nhìn thấy Trịnh Nghĩa chen vào đám người, thân thiết gọi Dương Lâm và Tùng Nhân: "Cháu trai đứng Ở cửa ra vào làm gì, mau vào đi, bác đang muốn nói chuyện bán đứt khách hàng với các cháu đây, Diệp Phàm, em cũng thật là, không phải nói hay lắm à, thế nào lại còn tạm thời thử thách năng lực của bọn nhỏ?"
Sau đó Trịnh Nghĩa lại nói với Tùng Nhân và Dương Lâm: "Bác gái của các cháu cũng là vì thích nên mới sốt ruột, biết các cháu tài giỏi, bây giờ thử thách các cháu đó, các cháu đừng coi là thật, đi thôi, đi vào đây để bác nói với các cháu chuyện bán đứt khách hàng.”
Mạt Mạt đều vì phản ứng của Trịnh Nghĩa mà có vài điểm khen ngợi, dăm ba câu này, giống như đem chuyện vừa rồi trở thành thử thách, người đang xem trò vui vừa biết rõ chuyện gì xảy ra, hiện tại lại có chút như lọt vào trong sương mù rồi.
Trịnh Nghĩa là chủ nhà, anh ta cũng là người có quyền nói chuyện, Trịnh Nghĩa mở miệng, so Diệp Phàm mà nói có uy lực hơn.
Diệp Phàm cũng kịp phản ứng, vội vàng cười phối hợp: "Hù doạ đến hai người các cháu rồi, bác gái không tốt, bác gái thấy các cháu kinh doanh cũng làm rất ghê gớm, bây giờ nghĩ muốn giúp nhóm các cháu một chút, vừa rồi thử thách, bác gái khá bội phục đối với các cháu."
Mat Mạt: "....."
Nói bậy, không phải mới vừa rồi vẫn luôn là cô ta đang nói sao? Làm sao biểu hiện đối với hai thằng nhóc lại khá bội phục? Hai đứa bé cái gì cũng chưa nói mà.
Trịnh Nghĩa len lén giật áo Diệp Phàm, vội vàng cười ha hả: "Được rồi, tất cả mọi người giải tán đi, chúng ta đều là người trong nhà, đi thôi, theo bác đi vào nào."
Ánh mắt Dương Lâm vẫn luôn nhìn Trịnh Nghĩa, kéo tay Tùng Nhân, cậu bé còn lâu mới ngốc nghếch mà đi vào, cậu bé không nói lại được Trịnh Nghĩa, lúc này mới mấy câu đã giống như bùn loãng: " Bác Trịnh, chúng cháu vẫn là nên ở trong nhà chờ xem, vừa vặn dì Liên học luật, có thể giúp chúng cháu nhìn xem, chúng cháu là vị thành niên, vẫn phải nhờ người lớn giúp đỡ kiểm tra, bác Trịnh nói có đúng hay không?”
Mạt Mạt vì Dương Lâm mà khen ngợi, ở trước mặt mọi người bảo Trịnh Nghĩa trả lời, chỉ cân đáp lời, việc này cũng đã được chứng thực rồi, Trịnh Nghĩa muốn đổi ý chính là chuyện mất mặt.
Trịnh Nghĩa nhìn Dương Lâm đang cười híp mắt, có một loại cảm giác khiêng đá đập chân, anh ta chỉ muốn lừa gạt bọn nhỏ đi vào trước, một người lớn như anh ta còn đấu không lại hai đứa bé?
Anh ta không đáp lời với Liên Mạt Mạt, chính là vì dự định này, Liên Mạt Mạt quá thông minh, nhìn nho nhã yếu đuối, khôn khéo anh ta cũng phải cẩn thận, thật không biết trang triều dương nghĩ như thế nào, tìm một người vợ thông minh như vậy.
Trịnh Nghĩa thu hồi suy nghĩ, nhìn hai đứa bé đang trông mong nhìn sang anh ta, cười khan một tiếng, đã nhiều năm như vậy anh ta không thể bởi vì chuyện này mà mất mặt, cười: "Được, lát nữa bác đến tìm hai cháu."
Tùng Nhân toét miệng: "Được, bác Trịnh cháu nói cho bác thời gian, một tiếng sau, chúng cháu chờ bác."
Mạt Mạt cố nhịn cười, thằng bé Tùng Nhân này, không hổ là con trai của cô, như này là đã quy định thời gian cho Trịnh Nghĩa rồi, Trịnh Nghĩa muốn kéo dài cũng không được.
Trịnh Nghĩa nhìn Dương Lâm và Tùng Nhân, giống như thấy được Dương Phong và trang triều dươngvậy, đau tim.
Trịnh Nghĩa cười khô héo: "Được, được, bác đi tìm các cháu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận