Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1507. -

Chương 1507. -Chương 1507. -
Vốn Mạt Mạt không định đưa theo Thất Cân, bất đắc dĩ lúc Mạt Mạt thu dọn xong hành lý muốn đi nghỉ ngơi thì Thất Cân lẳng lặng đi theo Mat Mạt vào phòng ngủ.
Lần đầu tiên chủ động trèo lên giường nằm trong chăn, chỉ để lộ ra cái đầu nhỏ ra ngoài nằm đợi mẹ.
Lòng Mat Mat mềm nhũn, Mat Mat thích ôm Mễ Mễ ngủ, nhưng có thích hơn nữa thì cũng không bằng quan hệ máu mủ, Thất Cân đem đến cho Mạt Mạt cảm giác máu mủ tình thân, tình cảm mẹ con.
Mạt Mạt nhanh chóng thay quần áo, ôm lấy Thất Cân, Thất Cân nằm bò trong lòng mẹ, lần đầu tiên thỏ thẻ nói với Mạt Mạt,"Mẹ ơi, con không muốn rời xa mẹ."
Quân lính của Mạt Mạt sớm đã tan tác rồi, sớm đã quên hết lời dặn dò của Trang Triều Dương, không được đem con theo, cũng quên luôn tận hưởng thế giới hai người rồi.
Trong lòng Mạt Mạt biết, cô bị con trai út thao túng rồi, nhưng cam tâm tình nguyện bị thao túng, đào ôi, thằng út hiếm lắm mới làm ning, cho dù thao túng Mạt Mạt cũng đâm đầu vào.
Trong lòng Mạt Mạt tiếc nuối, nếu như có thể lấy ra được điện thoại thì tốt, ghi âm lại cho Thất Cân, đợi sau này Thất Cân lớn rồi, tặng cho vợ cậu bé, lần này là mẹ ruột làm. Mat Mat không đáp lời, Thất Cân chớp đôi hàng mi đài cong vút, đôi mắt nai thoắt ẩn thoắt hiện, cảm thấy nên phải tiếp tục rồi,'Mẹ, lâu lắm rồi mẹ không chơi cùng Thất Cân."
Mạt Mạt cúi đầu, nhìn hai mắt ầng ậc nước của con trai út, kẻ nào nói với cô Thất Cân bị liệt dây thần kinh mặt, cô nhất định sẽ mắng cho một trận, nhìn mà xem, biểu cảm khuôn mặt này, khống chế tốt biết bao.
Đừng thấy Thất Cân còn nhỏ, nhưng hiểu biết rất nhiều, vừa nhìn thấy mẹ thất thần liên cảm thấy cậu bé đã đào hố cho mình rồi.
Mạt Mạt không để cho Thất Cân có cơ hội nghĩ nhiều, xoa mái móc mềm mại của Thất Cân,"Mẹ đưa con đi, mau ngủ đi!"
Thất Cân đã hài lòng, khóe miệng nhướn lên, anh hai nói đúng, trẻ con biết khóc biết làm nũng mới được bú sữa, hoàn toàn không ý thức được, cậu bé rất có khả năng bị anh nhà mình lừa rồi, hình ảnh của Thất Cân sắp sụp đổ rồi biết không?
Kẻ nào đã nói là lạnh lùng? Sao bây giờ lại bị dạy cong rồi?
Sáng sớm ngày hôm sau Mạt Mạt dậy sớm, lại lấy ra va li lành lý thu dọn quần áo và đồ đạc cho Thất Cân.
Mạt Mạt thu dọn xong rồi, hai cái va li một lớn một nhỏ để trong phòng khách thực sự khá là nhiều, xe hiện giờ không có nhiều chỗ như thế.
Đám trẻ con đều đã ngủ dậy, biết được mẹ sẽ đưa Thất Cân đi cùng, Tùng Nhân và An An ghen tị, ánh mắt ghen tị sắp biến thành dao rồi, hai đứa cũng muốn đi cùng bố mẹ mài
Mạt Mạt híp hai mắt, không đợi Tùng Nhân và An An lên tiếng là bắt đầu trấn áp, Mạt Mạt cảm khái, vẫn là con gái chu đáo, nhìn xem Mễ Mễ không làm loạn.
Ăn xong bữa sáng, Tùng Nhân và An An không cam tâm cũng phải đi học, nhưng đi đến cửa mới nhớ ra, Tùng Nhân gào lên "Mẹ, mẹ không để tiền cho bọn con al”
Mat Mạt,"Ngăn kéo bàn trà không còn tiền rồi hả?"
An An mặt mày buồn rầu,"Hết từ lâu rồi, mẹ, đã rất lâu rồi mẹ không bỏ tiền vào đó rồi."
Mạt Mạt cười trừ một cái, từ lúc cô làm bà chủ quá bận rộng, trong nhà lại có giúp việc, cô không cần đi chợ mua đồ ăn, cũng không để tiền nữa.
Mạt Mạt mở ví ra lấy tiền, sau đó tay lại ngừng lại, rừng mắt,"Hai đứa con đứa nào cũng nhiều tiền hơn mẹ, còn đòi tiên mẹ nữa, mấy hôm nữa tự tiêu tiền của mình đi."
Tùng Nhân và An An,…
Còn có thể làm như vậy?
Mạt Mạt lại để lại cho Mạt Mạt một trăm đồng, Mạt Mat không lấy, Mat Mat cứ nhét vào,"Con không so được với các anh con, tiền của con ít nhất, mẹ bù cho con." Tùng Nhân và An An đã từ bỏ đòi tiên mẹ roi dù sao thì trong túi hai đứa nó cũng có tiền, nghĩ đến con số trong tài khoản tiết kiệm của hai đứa, khá là khả quan, so sánh với đám bạn bị tịch thu tiền mừng tuổi, thì hai đứa nó không nên quá hạnh phúc.
Đương nhiên mẹ cũng phải so sánh nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận