Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 637. Điện thoại 1

Chương 637. Điện thoại 1Chương 637. Điện thoại 1
Điện thoại 1
Trái tm Mat Mạt như bị lỡ một nhịp: "Không có mà, ngày hôm nay tôi chưa nhìn thấy Hướng Tịch, Hướng Tịch có đến khu nhà không?"
Mặc dù Hướng Húc Đông cuống lên nhưng cũng có đầu óc, nếu một mình ông ta đi tìm thì nhất định sẽ không tìm ra, chuyện này còn phải nhờ vào đứa con trai lớn, cố nén cảm giác áy náy trong lòng: "Ừ, Hướng Tịch muốn đi học nên nói là đến chỗ hợp tác xã dịch vụ để mua giấy bút. Nó đi từ sáng sớm, đến buổi trưa không trở về. Tôi còn tưởng Hướng Tịch ở lại ăn cơm ở nhà cô nên cũng không để ý, nhưng đã hơn một giờ rồi mà không thấy nó về nhà nên mới thấy có gì đó không đúng, Hướng Tịch sẽ không bao giỜ ngủ trưa ở chỗ này."
Cái này thì đúng, Mạt Mạt nhất định sẽ ép Hướng Tịch phải ở lại ăn cơm, nhưng Hướng Tịch sau khi hỗ trợ dọn dẹp nhà cửa xong thì sẽ trở vê.
Mạt Mạt đứng dậy, trong lòng đã có phỏng đoán. Nhất định là Liên Thu Hoa dùng biện pháp mềm mỏng không được, chuyển sang dùng biện pháp mạnh: "Ông cũng đừng có lo lắng quá, có lẽ là Liên Thu Hoa. Để tôi đi tìm Triều Dương, chúng ta cùng đi tìm thử xem. Trước tiên ông cứ ở lại đây đã, tôi sẽ quay lại ngay."
Hướng Húc Đông gật đầu: "Được được."
Mạt Mạt đứng dậy đi xuống lầu, Hướng Húc Đông lo lăng đến mức đi vòng vòng trong nhà. Tùng Nhân nhảy xuống khỏi ghế, kéo tay Hướng Húc Đông: "Ông ơi ông đừng có đi vòng vòng như vậy nữa, cha đã dạy Tùng Nhân, gặp chuyện phải bình tĩnh, ông cứ ngồi xuống trước đi."
Mấy năm nay cuộc sống của Hướng Húc Đông cũng không tệ lắm, lương thực đủ ăn, lại có cháu trai làm bạn, cuộc sống càng có động lực hơn. Tuy rằng thân thể bị lão hóa, nhưng tỉnh thần vẫn rất vui vẻ, mái tóc từ bạc trắng chuyển dần thành hoa râm, người cũng có vẻ trẻ hơn rất nhiều.
Hướng Húc Đông cúi đầu nhìn bàn tay mập mạp đang nắm lấy tay mình, đây cũng là cháu trai của ông ta. Nhưng lúc trước chính ông ta đã chối bỏ đứa con trai lớn của mình, bây giờ đã đổi thành họ Trang, giờ ông ta có hối hận nhiều hơn nữa thì cũng đã muộn rồi.
Tùng Nhân: "Ông ơi, sao ông lại khóc thế ạ? Để cháu đi lấy khăn cho ông. Ông lớn vậy rồi đừng có khóc, cho dù Tùng Nhân có bị ngã cũng không khóc mà, ông đừng có khóc nữa, cha đã nói, đàn ông mà khóc thì sẽ bị người ta chê cười đấy."
Bàn tay khô héo của Hướng Húc Đông lau nước mắt, bật cười nhìn Tùng Nhân, khó trách Hướng Tịch mỗi lần trở về đều nhắc tới Tùng Nhân, thằng nhóc này, thật khiến người ta yêu thích.
Vân Kiến bưng nước ra, đưa cho Hướng Húc Đông: "Chắc là ông khát nước rồi, ông uống chút nước đi." Hướng Húc Đông nhận lấy ly nước: "Cảm ơn cháu."
Vân Kiến ngồi ở một bên, giống như một người lớn, ngồi ở chỗ đó rồi nói chuyện phiếm với ông ta, hỏi tình hình gần đây của ông ta thế nào, thân thể thế nào, gần đây có nhiều việc bận rộn không?
Hướng Húc Đông sững sờ, đây đâu phải là một đứa trẻ mười một tuổi cơ chứ, căn bản là một người lớn mà. Nói chuyện phiếm mà một giọt nước cũng không lọt, nếu không phải ông ta là người từng trải thì có nhiều khi vô ý vẫn nói sai như thường.
Hướng Húc Đông nhìn ba đứa trẻ trong nhà, vừa vui mừng vừa khổ sở, vui mừng vì con trai và con dâu sẽ biết cách giáo dục con cái, còn khổ sở, là vì ông ta chỉ là một người ngoài.
Mạt Mạt và Trang Triều Dương cùng nhau trở về, Trang Triêu Dương còn mượn xe, mở cửa đứng ở cửa: "Vân Kiến, em ở nhà trông mấy đứa, lát nữa chúng ta sẽ trở về."
Vân Kiến gật đầu: "Dạ."
Trang Triều Dương xoay người đi xuống lầu, Hướng Húc Đông vội vàng đi theo, Trang Triều Dương nhìn thoáng qua rồi thu hồi ánh mắt.
Mạt Mạt lên ngồi ở ghế phụ, Trang Triều Dương chờ Hướng Húc Đông lên xe, đạp chân ga, lái xe đi.
Bởi vì có xe nên rất nhanh đã đến thị trấn, bọn họ trực tiếp đi tới khu nhà chính phủ. Nhà của Liên Thu Hoa ở đâu thì Mạt Mạt cũng biết, tuy rằng cô chưa từng tới đó nhưng đã nghe Vệ Nghiên nói qua. Nhà của Liên Thu Hoa là một dãy nhà trệt, nhiêu hộ gia đình sống chung với nhau. Nhà của cô ta rất dễ nhận ra, là căn nhà đầu tiên trong dãy. Căn nhà không lớn, chỉ rộng chừng hai mươi mét vuông.
Mấy người Mạt Mạt đi xe jeep tới đây khiến cho tất cả mọi người chú ý tới, những người ở trong nhà đều chạy ra xem.
Xe dừng lại, Mạt Mạt nhìn về phía cửa, cửa khóa bên ngoài, trong nhà không có ai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận