Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 956. Phạm Đông 2

Chương 956. Phạm Đông 2Chương 956. Phạm Đông 2
Mạt Mạt nói: "Mợ quan sát Tôn Nhuy, cô ta hoàn toàn không biết Ngô Giai Giai xảy ra chuyện, chắc không phải là Tôn Nhuy làm."
Bàng Linh đợi Mạt Mạt khoá cửa: "Chúng cháu cũng đang loại trừ, nhưng Tôn Nhuy là hình mẫu người vợ lý tưởng nhất trong mắt những người công an trẻ tuổi, bây giờ biết chuyện quá khứ của Tôn Nhuy, mấy người công an trẻ bị đả kích, hôm qua gào khóc thảm thiết."
Mạt Mạt: "Hôm qua Tôn Nhuy rời đi kiểu gì?"
"Phạm Đông tới đón, hiện tại Tôn Nhuy là vị hôn thê của Phạm Đông, không đúng, sắp thành vợ rồi, cũng không biết Phạm Đông có biết chuyện của Tôn Nhuy không?”
Mạt Mạt đi xuống lầu: "Phạm Đông khôn khéo như vậy, anh ta mặc kệ quá khứ của Tôn Nhuy, anh ta lấy về nhà cũng chỉ để trang trí."
"Mo nói cũng đúng, trong nhà họ Phạm thì người có tâm tư sâu nhất chính là Phạm Đông, cháu ở cùng với Phạm Đông, cháu cũng không nhìn rõ được anh ta."
Mạt Mạt nói: "Người như vậy mới đáng sợ, càng là người không lên tiếng, thì đến cuối cùng mới là người thật sự hại mình, nhất định lừa thảm mình rồi."
Mạt Mạt và Bàng Linh nói chuyện trên đường, đến trường học rồi thấy xe của Phạm Đông, đây là đưa Tôn Nhuy đi học, thấy Mạt Mạt thì dừng xe: "Tôi đưa các cô đi một đoạn nhé!"
Chân Mạt Mạt đã được thoa thuốc, đã đỡ hơn nhiều, đi từ từ thì không sao, từ chối nói: "Không cần."
Phạm Đông lấy thiệp mời từ trong túi ra, đưa cho Mạt Mạt: "Tôi vẫn muốn tự mình đưa sang, nhìn thấy cô ở đây, vừa hay tôi không cần đi một chuyến nữa."
Phạm Đông thấy Mạt Mạt không cầm lấy, thì xuống xe đưa tới: "Cô có thể cầm lẫy rồi vứt đi, nhưng tôi muốn giữ thái độ hữu nghị nên nhất định phải làm được."
Vân Kiến híp mắt, nhận lấy, Phạm Đông nở nụ cười, quay lại xe rồi lái đi.
Mạt Mạt nói với Bàng Linh: "Nhìn thấy không, người như Phạm Đông mới là đáng sợ, mợ biết anh ta cũng không đoạn tuyệt, mợ chưa từng thấy sắc mặt anh ta thay đổi, vẫn luôn là biểu cảm này."
Vân Kiến vứt thiệp mời vào trong thùng rác: "Anh ta nói, nhận lấy rồi vứt đi."
Bàng Linh cười ha ha: "Anh ta lùi một bước để tiến hai bước."
Vân Kiến ôm sách: "Có lúc, giả vờ hồ đồ rất hay, chị, em đi trước đây."
Bàng Linh: ”..."
Mạt Mạt kéo Bàng Linh tiếp tục đi vào trong trường, Bàng Linh đối đầu với Van Kiến, mỗi lần đều bại trận hoàn toàn.
Bàng Linh đã không muốn nói đến Vân Kiến nữa, nhắc đến Phạm Đông: "Phạm Đông đối mặt với tất cả mọi người đều là dáng vẻ đó, từ khi buôn bán, anh ta nguy trang càng ngày càng hoàn mỹ, cháu thấy, trong mắt Phạm Đông, Hướng Hoa còn không đủ để nhìn."
Mạt Mạt nhìn xe đi rồi quay lại, xe lái đi rất nhanh, Mạt Mạt híp mắt hoài nghi, Phạm Đông là người đầu tiên đi theo Hướng Hoa, tâm tư của anh ta vô cùng ti mỉ, nhất định sẽ điêu tra Hướng Hoa, người kỹ tính như Phạm Đông có khi nào đã phát hiện ra bí mật của Hướng Hoa không?
Hướng Hoa không biết tiết chế, vẫn luôn dùng góc độ trọng sinh để nhìn nhận vấn đề, cho rằng trọng sinh rồi chính là đã chiến thắng cuộc đời, có thể mọi chuyện đều vừa ý, có thể muốn làm gì thì làm, hạ thấp sự cảnh giác, coi tất cả mọi người là ngu ngốc, hoàn toàn không biết, nhất cử nhất động của anh ta đã khiến cho người bên cạnh anh ta chú ý nhất.
Mạt Mạt càng nghiêng về suy nghĩ Phạm Đông đã biết sự quái dị của Hướng Hoa, mặc dù không thể biết toàn bộ, nhưng đang chứng thực dần dần.
Chỉ cần có một ngày, bí mật của Hướng Hoa hoàn toàn bại lộ, chờ đợi anh ta chỉ có hai kết quả, một là bị người khác moi hết được bí mật, sau đó nhốt lại, một cái khác chờ đợi anh ta chính là cái chết. Mat Mat không rét mà run, cô đang sợ hãi, sợ sẽ bại lộ, cô còn muốn tiếp tục cuộc sống khiêm tốn, phải, đúng rồi, cô chính là càng biết điều càng tốt.
Bàng Linh đột nhiên kéo Mạt Mạt lại: "Mợ út, mợ nhìn phía trước."
Bạn cần đăng nhập để bình luận