Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1728. -

Chương 1728. -Chương 1728. -
Phùng Quyên biết hôm nay không có được Mễ Mễ rồi, lỘ ra vẻ mặt của con buôn: "Không đưa con cho tôi vậy đưa tôi tiền."
"Tặng cho cô hai chữ, nằm mơ."
Ý muốn đánh Phùng Quyên cũng đã có trong đầu Mạt Mạt, lại còn cho tiền, cô ta có phải điên rồi hay không.
Phùng Quyên hừ một tiếng: "Không cho tôi tiền tôi sẽ không đi."
Mạt Mạt trực tiếp cầm điện thoại lên: "Gọi bảo vệ lên đây, ở đây có một bà điên, đưa thẳng đến bệnh viện tâm thần khám xem."
Phùng Quyên hoảng sợ bối rối, bờ môi cũng đang run rẩy: "Liên Mạt Mạt, cô quá độc ác, tôi không có bệnh tâm thần."
Mạt Mạt còn lâu mới nhiều lời, nói nhiều cũng chỉ là lãng phí, trực tiếp cúp điện thoại đợi bảo vệ.
Mạt Mạt lạnh lùng nhìn chằm chằm Phùng Quyên, không giáo huấn, lại tưởng cô dễ bắt nạt! Thủ đoạn của cô còn nhiều hơn nữa, hoảng sợ cũng có thể hù chết cô ta.
Phùng Quyên quả thực bị hù chết, Liên Mạt Mạt quá độc ác, cô ta cũng coi như có thêm kiến thức rồi, cũng chưa từng gặp ai hung ác hơn so với Liên Mạt Mạt, ấp úng, Phùng Quyên sao có thể đợi người lên, đứng bật dậy, tự mình chạy đi. Mat Mat bật cười một tiếng, chỉ với lá gan này, còn dám tới tìm cô, thật sự là có dũng khí.
Phùng Quyên chạy ra cửa lớn, vỗ lên ngực, vẻ mặt âm trầm, không thể tới công ty, nơi này đều là người mà Liên Mạt Mạt thuê, đều nghe lời Liên Mạt Mạt, xem ra phải chuyển sang nơi khác rồi.
Buổi tối tan làm, Mạt Mạt và Thất Cân vê nhà, đã nhìn thấy Phùng Quyên từ xa, thật sự là cố chấp, biển số xe của Mạt Mạt cũng biết, mở cửa sổ xe, đi thẳng vào.
Phùng Quyên choáng váng, chỉ có thể rời đi.
Thất Cân hỏi: "Mẹ, cô ta có thể đến thường xuyên hay không!"
"Thời tiết nóng như vậy, muốn tới thì tới thôi, sức khoẻ của cô ta cũng không tốt, vừa lạnh vừa nóng, rất dễ dàng giày vò bản thân thành sinh bệnh, mẹ còn lâu mới ngăn cản, mẹ ước gì cô ta đến ấy!"
Mạt Mạt xưa nay không cho mình là người lương thiện, đến trêu chọc cô, cô sẽ cho Phùng Quyên sự giáo huấn sâu sắc.
Phùng Quyên chỉ có thể về nhà, trong túi lại không tiền, chỉ có thể đi bộ về, vừa đi vừa nghĩ đến tương lai tốt đẹp, mới giữ vững được tỉnh thần.
Mạt Mạt không ngăn cản, mỗi ngày Phùng Quyên đều đến, Tôn Nhuy gặp phải hai lần, càng sợ Mạt Mạt, bả vai phát run: "Chị dâu, cái thủ đoạn mềm dẻo này của chị rất lợi hại, nếu như ở cổ đại, nhất định là cao thủ trạch đấu, không đúng, cung đấu cũng được." Mat Mat biu môi: "Nếu như tôi có năng lực ở cổ đại, tạo phản thích biết bao, tại sao phải trạch đấu cung đấu, hoàng hậu ở trong cung thật sự tốt à, đều liên quan đến lợi ích của gia tộc."
Tôn Nhuy há hốc mồm: "Chị lợi hại, còn muốn tạo phản, lợi hại."
Mạt Mạt hừ hừ, không ba hoa với Tôn Nhuy nữa: "Cô không ở công ty, lại tới làm gì?"
"Tiểu Khả đi quay phim rồi, trong nhà không có ai, nên em lại tới."
"Quay phim? Tiểu Khả?"
"Đúng, chính là Tiểu Khả, có một nhân vật rất thích hợp với con bé, em hỏi ý nó, nó đồng ý, con gái em, em đương nhiên bỏ tài nguyên, chờ trở về em sẽ đăng ký lớp năng khiếu cho Tiểu Khả, sau đó ghi tên vào bộ phim."
Tôn Nhuy là có tiếc nuối, cô ta xuất thân chính quy, bây giờ có thể thực hiện ở trên người Tiểu Khả, cũng coi như cô ta tròn mộng rồi.
Mạt Mạt không hề cảm thấy không công bằng, vốn tự thân chính là điều kiện của mình, khởi điểm của Tiểu Khả cao, đây là vốn có của con bé, nếu như Tôn Nhuy không cho con gái mình tài nguyên, mới là ngu ngốc!
Mạt Mạt mặc kệ chuyện nhà của Tôn Nhuy, cô ta bồi dưỡng Tiểu Khả thế nào, Mạt Mạt cũng không hứng thú.
Tôn Nhuy chớp mắt: "Ai, chị dâu, Lý Vinh Sinh có tin tức gì hay không!"
"Cô rất quan tâm, nếu như thật sự có tin tức, Lý Thư coi như thảm rồi, cô không sợ gà đẻ trứng của cô bị chôn sống à!"
"Không sợ, trong tay của em đã có không ít thứ, em cũng thấy những thứ Lý Thư đưa ra sau này không cách nào so sánh được so với trước kia, làm thịt thì làm thịt thôi!"
Mat Mạt: "..."
Hoá ra là Lý Thư đã không còn giá trịl
Đoán chừng Tôn Nhuy đã chịu đựng Lý Thư đủ rồi, con người ấy à, tự gây nghiệt thì không thể sống, Mạt Mạt thấy Tôn Nhuy trơ mắt nhìn cô, lắc đầu: "Tôi cũng không nghe được tin tức gì."
Tôn Nhuy: "Tốc độ của Lý Vinh Sinh cũng đủ chậm”
"Được rồi, cô cũng đi nhanh lên đi!"
Điện thoại di động của Tôn Nhuy vang lên, cô ta nghe điện thoại, mặt đen lên, Mạt Mạt hỏi: "Sao vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận