Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 473. Cá chết thì lưới rách 1

Chương 473. Cá chết thì lưới rách 1Chương 473. Cá chết thì lưới rách 1
Te Hồng ngồi xổm xuống quan sát, cau mày: "Dấu chân này vẫn mới, có người vừa mới đi vào."
Mạt Mạt nhìn dấu chân, phán đoán cẩn thận: "Đây là dấu chân của hai người!"
Tê Hồng cúi đầu nhìn chân mình, lại nhìn dấu chân kia một chút: "Có một dấu chân là của phụ nữ, cô nhìn xem so với tôi không chênh lệch là bao."
Mạt Mạt cầm lấy cây gậy nhỏ vạch xuống, lại phân rõ chiều sâu của hai dấu chân: "Quả thật là phụ nữ, mà lại là một người phụ nữ rất gầy, chí ít là gây hơn so với hai chúng ta."
Tê Hồng đứng dậy, a một hơi: "Cách quân khu gần như vậy, nhất định là người của quân khu, một nam một nữ đến rừng cây, tuyệt đối không phải là làm chuyện tốt."
Mạt Mạt cũng nghĩ như vậy, nhìn rừng tùng rồi quay đầu lại: "Chúng ta đến rừng cây nhỏ bên trái đi"
Thật ra Tề Hồng tò mò người bên trong là người nào, nhưng cũng biết tính của Mạt Mạt, sẽ không quan tâm chuyện vớ vẩn: "Được."
Mạt Mạt và Tê Hồng đến rừng cây nhỏ, bên trong có không ít củi khô, rất nhanh đã nhặt được một đống.
Mạt Mạt chọn một chỗ khuất gió, tuyết có hơi dày, tính ham vui của Mạt Mạt nổi lên, tìm được một tâm ván g0 rộng một chút, đào một cái hố, Tê Hồng là một người thích chơi, hai người dựng được một bức tường tuyết rất cao, ngồi xổm ở bên trong, một chút gió cũng không cảm nhận được, vô cùng ấm áp.
Hai người dọn tuyết, tuyết rơi là cỏ sẽ khô héo, xoắn chặt một chút vừa vặn có thể làm mồi nhóm, đống lửa rất nhanh đã được đốt lên, hai người ngồi trên bao tải vô cùng ấm áp.
Hai người đều là phụ nữ có thai, hoạt động một chút là đói bụng, Mạt Mạt móc khoai lang ra ném vào trong đống lửa, rất nhanh đã có mùi khoai lang nướng bay ra.
Tề Hồng nhìn chằm chằm khoai lang: "Mạt Mạt, chín chưa?”
“Tôi không quen."
"Câu chuyện cười này thật không vui tí nào."
"Tôi biết. "
Tề Hồng: "..."
Mạt Mạt nhìn đồng hồ, lấy cái que khều khoai lang ra: "Bây giờ thì được rồi, cẩn thận nóng."
Tề Hồng giơ tay: "Tôi đeo bao tay vải bông, không Sợ nóng."
Mạt Mạt lấy cái que lăn qua lăn lại củ khoai lang, xác nhận không nóng, mới cầm lên, thì Tê Hồng đã ăn được một nửa.
Mạt Mạt bóc khoai lang ra, màu vàng óng, một mùi thơm ngọt xộc vào trong khoang mũi, Mạt Mạt cắn một miếng, thật ngọt, ăn ngon quá. Cho hai nguoi diet khoai lang xong bung da hom hòm, thời gian đã tới buổi trưa rồi.
Tề Hồng hỏi: "Hai người đi ra ngoài rồi, buổi trưa ai mang cơm đến cho Thanh Nhân?"
"Nó không đói được, với lại nó ước gì hôm nay tôi không đưa cơm cho nó ấy."
"Sao lại vậy?"
"Giả bộ đáng thương ấy mà."
Tê Hồng: "Nhà các cô không phải là vô cùng thông minh lanh lợi à?"
Mạt Mạt im lặng một lúc: "Có người ngốc."
"Ai cơ?”
“Thanh Nghĩa.”
Tề Hồng cười: "Thằng nhóc ấy cũng đã thành tỉnh."
Hai người trò chuyện một lúc, đã đến mười hai giờ. Mạt Mạt đoán hai người Trang Triều Dương lát nữa sẽ xuống, đào một cái hố nhỏ hơn so với hộp cơm, gẩy mấy hòn than đang đỏ lửa vào trong, lấy hai hộp cơm ra đổ nước vào, bỏ thang bao vào, sau đó đặt hộp cơm dàn ra bên trên hố, cuối cùng bỏ bánh thịt vào bên trên hộp cơm.
Toàn bộ quá trình Tề Hồng đều trợn tròn mắt nhìn, giơ ngón tay cái với Mạt Mạt: "Vậy mà cô cũng có thể nghĩ ra được, lợi hại."
"Tôi cũng cảm giác bản thận thật lợi hại."
Tề Hồng nghẹn lời, cô ấy không có cách nào để nói tiếp.
12 giờ ba mươi, Trang Triều Dương và Triệu Hiên cõng gùi xuống, Mạt Mạt đứng dậy: "Bắt được rồi à?”
Trang Triều Dương bỏ gùi xuống: "Ừm, hai con gà rừng, và hai con thỏ."
Triệu Hiên ngồi dưới đất: "Tuyết lớn, gió núi, gà rừng và thỏ cũng đều trốn kỹ, tính sai hết rồi."
Te Hồng nói: "Bắt được những thứ này đã rất khá rồi."
Trang Triều Dương ngồi bên cạnh Mạt Mạt: "Chúng ta làm một cái bẫy, chờ lát nữa lại lên xem sao, nếu như lúc ấy không có, thì chúng ta trở về."
Mạt Mạt ủ tay cho Trang Triều Dương: "Được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận