Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1197. Đụng phải 1

Chương 1197. Đụng phải 1Chương 1197. Đụng phải 1
Mạt Mạt kinh ngạc: "Thằng bé mới mười mấy tuổi, đã muốn kinh doanh? Con không hỏi xem vì sao muốn kinh doanh à?"
Tùng Nhân: "Con hỏi rồi, nhà ông ngoại của cậu ấy vốn cũng kinh doanh, cho nên cậu ấy muốn kinh doanh."
Cho tới bây giờ Mạt Mạt chưa từng nghe qua những chuyện liên quan tới nhà mẹ đẻ Tiết Nhã, cô hỏi Tùng Nhân: "Dương Lâm nhắc đến nhà ông ngoại thằng bé à?"
Tùng Nhân nói: "Vâng, ông bà ngoại thằng bé đã qua đời từ lâu, những thứ khác thì không nói."
Mạt Mạt cũng không hỏi nữa, hỏi con trai: "Dương Lâm còn nhỏ như vậy đã biết tương lai muốn làm gì, con thì sao?"
Tùng Nhân không chút nghĩ ngợi: “Tham gia quân đội ạ, con muốn làm lính giống cha, cha nói tham gia quân đội mới là người đàn ông chân chính, con muốn làm người đàn ông chân chính."
Mạt Mạt cong khoé miệng, cô nên biết từ sớm, Trang Triều Dương đã truyền vào đầu Tùng Nhân từ lúc còn nhỏ chuyện tham gia quân đội tốt như thế nào, anh sợ Tùng Nhân học tập Khởi Hàng. Bây giờ hả nói xong rồi mặc kệ tương lai cua các con, kết quả là làm bừa.
Mạt Mạt nhìn dáng vẻ con trai kích động, lại cười, quả thực Tùng Nhân thích hợp làm lính, thăng nhóc này thật sự thích làm lính.
Mạt Mạt bảo Tùng Nhân ngồi xuống đàng hoàng, mở miệng nói: "Ngày mai con hỏi Dương Lâm xem có muốn đến đặc khu kinh tế xem không, nếu đi thì chúng ta dẫn thằng bé đi xem một chút."
Tùng Nhân: "Vâng."
Mạt Mạt thấy thời gian không còn sớm, ôm Thất Cân lên lầu, chuẩn bị đi ngủ.
Mạt Mạt có thói quen ngủ sớm, ngủ sớm dậy sớm sức khoẻ tốt, con người không thể thức đêm được mãi, thân thể sẽ sụp đổ.
Sáng sớm hôm sau, Tùng Nhân ăn sáng xong thì đến nhà họ Dương, trở về dẫn theo Dương Lâm, Mạt Mạt hỏi: "Cháu ăn sáng chưa?"
Dương Lâm: "Cháu ăn rồi."
Mat Mat quét gom lại rồi nói: "Chờ đì quét nhanh rồi chúng ta đi."
Dương Lâm: "Dì Mạt Mạt không vội ạ."
Mạt Mạt: "Đừng đứng đây nữa, nhanh ngồi xuống đi"
Dương Lâm: "Vâng."
Hôm nay Mạt Mạt không có ý định lau nhà, quét một chút là được rồi, lên lâu thay quần áo rồi xuống, cầm chìa khoá xe: "Đi thôi!"
Tùng Nhân bế Thất Cân đi theo sau mẹ, An An đi sau cùng khoá cửa. Mat Mạt lái xe ra ngoài, nhìn thấy Dương Tuyết đang chờ ở cổng chính, hôm nay không ai dẫn cô ta vào, chỉ có thể đứng ở tại cửa ra vào.
Cửa sổ xe mở, Dương Tuyết liếc mắt đã thấy được Dương Lâm, Dương Tuyết hận Dương Lâm, cho rằng đều là vì Dương Lâm nên cha mẹ mới không nhận cô ta.
Mạt Mạt nhìn thấy có chút biểu cảm vặn vẹo, quay đầu nhìn thoáng qua Dương Lâm bình tĩnh. thằng bé cười nhạt, Mạt Mạt xem xét, được rồi, lo lắng vô ích rồi, Dương Lâm căn bản không coi Dương Tuyết ra gì.
Mạt Mạt lái xe mất 30 phút mới đến đặc khu kinh tế, bản thân Mạt Mạt cũng không dám nhận, lúc tới đây vào mấy năm trước, nơi này chỉ là một huyện thành bình thường, bây giờ xây dựng thêm gấp bội không nói, khắp nơi đều là cao Ốc sừng sững.
Mặc dù ở niên đại này chưa có nhà chọc trời như đời sau, nhưng đối với hiện tại mà nói, toà nhà mười mấy tầng, đã rất chấn động rồi.
Xe tới xe đi đặc khu kinh tế, con đường đã mở rộng không ít, cửa hàng xung quanh cũng không ít, đại đa số đều là đồ ăn, còn có không ít nhà hàng Tây.
Nơi này người nước ngoài cũng không ít, tất cả mọi người đều kẹp một cái cặp đựng công văn, bước đi nhanh như gió, mặc dù nhịp sống không cách nào so sánh được với đời sau, nhưng hiện tại, đã là nhịp sống nhanh rồi.
Mạt Mạt căn cứ vào địa chỉ mà Thẩm Triết đưa cho, tìm được toà nhà, toà nhà Thẩm Triết thành lập không phải cao nhất nhưng lại là toà nhà đặc biệt nhất, rất có cảm giác nghệ thuật, thảo nào Thẩm Triết nói phải tự quan sát, tự mình nhìn, mới có thể cảm nhận được hoàn toàn vẻ đẹp của kiến trúc.
Mạt Mạt không xuống xe, Tùng Nhân hỏi: "Mẹ, chúng ta không vào xem ạ?”
Mạt Mạt: "Bây giờ là giờ làm việc, cậu con nhất định đang làm việc rồi, chúng ta vào quấy rầy không tốt, ở đây nhìn là được rồi, con muốn tham quan thì đợi mẹ đi làm rồi dẫn các con vào."
Mạt Mạt biết Thẩm Triết bận rộn biết bao nhiêu, cô lại không có chuyện gì gấp, tới quấy rây không tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận