Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 531. Trở về thành phố 1

Chương 531. Trở về thành phố 1Chương 531. Trở về thành phố 1
Trang Triều Dương hừ một tiếng: "Thật sự coi là vợ em kiếm hạt thông dễ dàng à?"
Triệu Tuệ cười: "Triều Dương đau lòng Mạt Mạt chứ đâu."
Liên Thanh Bách đón lấy đứa nhỏ từ trong tay Triệu Tuệ: "May mà hai ta tới đây ăn Tết, nếu như ở nhà, anh đoán là cũng như thế này."
Triệu Tuệ cười híp mắt: "Còn không phải thế à, tham mưu ở trong toà nhà thì nhà ta là có điều kiện tốt nhất."
Lưu Miểu 9 giờ tới, vừa vào cửa đã chúc tết: "Chị Mạt Mạt, anh rể năm mới vui vẻ."
Lưu Miểu nhìn thấy Liên Thanh Bách và Triệu Tuệ thì sững sờ một chút, nhìn về phía Mạt Mạt, không biết gọi là gì, Mạt Mạt nói: "Gọi anh cả và chị dâu."
Lưu Miểu ngốc nghếch cũng gọi thật: "Anh cả, chị dâu năm mới vui vẻ."
Liên Thanh Bách sững sờ một chút, Triệu Tuệ kịp phản ứng, kích động hỏi: "Chính là cô bé này?"
Mạt Mạt gật đầu: "Phải, chính là con bé này, thế nào, cũng không tệ lắm phải không?"
Triệu Tuệ nhìn Lưu Miểu đơn thuần, vui vẻ nói: "Thằng nhóc Thanh Nhân này thật biết chọn."
Liên Thanh Bách mở to hai mắt nhìn, dùng ánh mắt hỏi Triệu Tuệ: "Người yêu của Thanh Nhân?”
Triệu Tuệ gật đầu nhẹ đến mức gần như không thể thấy được: "Vâng."
Liên Thanh Bách nheo mắt lại, mấy giây sau, anh cười híp mắt, gọi Lưu Miểu vào: "Nhanh vào nhà đi."
Liên Thanh Bách thầm nghĩ, ánh mắt của Thanh Nhân thật hiểm, Thanh Nhân là người có tâm nhãn, cùng với cô gái này thật xứng đôi.
Mạt Mạt đen mặt nhìn anh cả, trên mặt anh cả thiếu điều muốn viết, cô gái này đơn thuần, với lại ngốc nghếch, không có tâm nhãn, vô cùng xứng đôi với Thanh Nhân.
Lưu Miểu có hơi ngốc một chút, nhưng Thanh Bách quá nhiệt tình, Lưu Miểu muốn trốn đến sau lưng Mạt Mạt, Triệu Tuệ ôm đứa nhỏ cười nói: "Đừng sợ, mau tới đây ngồi."
Mạt Mạt kéo Lưu Miểu ngồi xuống, móc ra một cái lì xì: "Chúc mừng năm mới."
Lưu Miểu không nhận lì xì: "Chị Mạt Mạt, năm nay em 17 tuổi rồi, không còn là trẻ con nữa, không thể nhận lì xì, bà nội em nói, qua mười sáu tuổi là người lớn rồi."
Liên Thanh Bách càng nghe càng hài lòng, cô gái này biết nghe lời, khoé miệng Trang Triều Dương giật giật, anh rất muốn cho Liên Thanh Bách một vả.
Mạt Mạt nhét vào tay Lưu Miểu: "Năm nay là lần đầu tiên em tới đây, nên làm mà, cầm lấy đi, em có muốn hay không chị cũng không quan tâm đến em." Lưu Mieu tê dại nhận lấy lì xì: "Chị Mat Mạt, em nhận."
Triệu Tuệ về phòng, đưa cho Lưu Miểu một cái lì xì: "Lần đầu tiên gặp mặt, chúc mừng năm mới."
Lưu Miểu choáng váng, mở to mắt nhìn Mạt Mạt, cô giới thiệu: "Chị dâu chị, cũng là chị dâu của Thanh Nhân, cầm đi."
Mặt Lưu Miểu đỏ bừng, bây giờ mới phản ứng được, hai tay cũng không biết để ở đâu: "Ờm, ai, ờm, em chào chị dâu."
Triệu Tuệ nhét lì xì vào tay Lưu Miểu, nghĩ thầm trong lòng, con bé này chơi thật vui.
Cả người Lưu Miểu cứng đờ, lúc này cũng liên đới không dám ngồi, gương mặt tròn trịa, đỏ muốn chết, Mạt Mạt kéo Lưu Miểu ngồi xuống: "Nhanh ngồi đi."
Liên Thanh Bách nhìn thoáng qua đồng hồ: "Thằng nhóc Thanh Nhân này về quân đồn, sao lâu như vậy còn chưa trở lại? Người yêu nó cũng tới rồi."
Lưu Miểu thiếu chút nữa thì ngồi sụp xuống đất, cà lăm nói: "Chúng em còn chưa phải người yêu, ai, em không thể có người yêu."
Lưu Miểu cuống đến phát khóc, Mạt Mạt trừng mắt liếc anh cả, Liên Thanh Bách cũng mờ mịt, không ngờ Thanh Nhân còn chưa nắm được.
Mạt Mạt giải thích quy định của ông nội Lưu Miểu, Liên Thanh Bách im lặng mấy giây, sau đó cười ha ha thành tiếng: "Quy định này tốt, tốt."
Mat Mạt: "...” Nếu như hỏi người nào có thể hổ em trai nhất, thì chắc chắn là Liên Thanh Bách rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận