Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 153. Một ngày nghỉ thật sự không lãng phí! 1

Chương 153. Một ngày nghỉ thật sự không lãng phí! 1Chương 153. Một ngày nghỉ thật sự không lãng phí! 1
Một ngày nghỉ thật sự không lãng phí! 1
Mạt Mạt nhìn thoáng qua thời gian, đã mười giờ rưỡi: "Hướng Triêu Dương, anh nên về rồi."
Hướng Triều Dương ngồi yên không nhúc nhích: "Vẫn còn sớm mà, với lại anh có về bên đó cũng không giúp được gì, ngồi thêm một lát nữa đã."
"Anh không giúp nấu cơm được thì có thể giúp dọn dẹp nhà cửa mà."
"Mặc dù nhìn thằng nhóc Khởi Hàng không đứng đắn lắm, nhưng không thể không thừa nhận là nó làm việc nhà cũng không tệ."
Mat Mạt: ”...”
Tại sao cô nhìn kiểu gì cũng thấy Hướng Triều Dương có ý định ăn vạ ở nhà cô để ăn cơm luôn vậy?
Thanh Nghĩa kéo tay Mạt Mạt: "Chị, sao chị cứ đuổi anh Triều Dương đi như vậy chứ, vừa rồi anh Triều Dương còn đuổi cả nhà chú út đi đấy!"
Thanh Nhân: "Chị, trưa nay chúng ta để anh Triều Dương ở lại đây ăn cơm đi, bọn em đã rất lâu rồi không được gặp anh Triều Dương đấy."
Mạt Mạt trừng mắt: "Sao hai đứa không nghĩ tới việc phiền toái là do anh ấy gây ra thì đương nhiên anh ấy phải đến xử lý hả? Hơn nữa chị gái anh ấy tới đây, đương nhiên anh ấy phải về nhà ăn cơm rồi." Đúng lúc này Hướng Trieu Dương lên tiếng: "Nếu không thấy anh về thì chị ấy sẽ dọn cơm ăn luôn không đợi anh đâu."
Cặp song sinh đẩy Mạt Mạt: "Chị, chị đi nấu cơm đi, bọn em đói bụng lắm rồi."
Mạt Mạt vào phòng bếp, nghiến răng nghiến lợi, cặp song sinh chính là kẻ phản bội.
Cả nhà Liên Ái Quốc vội vàng điều khiển xe bò đi ra khỏi ngõ nhỏ, Mẫn Hoa lên tiếng: "Trời ơi, dọa em sợ chết khiếp."
Sau lưng Liên Ái Quốc cũng ướt đẫm mồ hôi: "Đúng vậy, thật sự quá đáng sợ.”
Mẫn Hoa tức giận mắng: "Em đã nghi rồi mà, sao mà người phụ nữ Mẫn Hoa kia lại không đi theo chúng ta chứ? Thì ra bà ta đã sớm biết chuyện về ngôi nhà này rồi, đây là đang lợi dụng chúng ta làm vũ khí, nếu mọi chuyện thành công thì bà ta sẽ được hưởng, cũng không ai có thể oán trách được bà ta."
Liên Ái Quốc cũng gõ bím tóc: "Đi, chúng ta đi tìm bà ta tính sổ."
Mẫn Hoa trợn mắt: "Đúng rồi, nếu không có nhà tân hôn thì phải để bọn họ xuất ra nhiều tiền hơn."
Liên Ái Quốc bắt đầu tính toán trong lòng, nếu như đòi được nhiều tiền thì ông ta sẽ gần như đủ tiền để mua một căn nhà ở trong thành phố cho con trai mình, bím tóc trong tay cũng run lên: "Đi thôi."
Hai vợ chồng không hề quan tâm đến cảm xúc của Liên Thu Hoa. Liên Thu Hoa vẫn chứ ôm mặt, tóc che mắt, trong mắt tràn đây hận ý. Cô ta cứ không ngừng tự nhủ với lòng mình là phải nhẫn nhịn, sau khi kết hôn xong thì sẽ tính sổ sau.
Bữa trưa, Mạt Mạt xào một đĩa thịt xông khói, làm món rau trộn, lại làm thêm canh trứng rau dại nữa, cuối cùng là trộn bột làm bánh bột ngô. Cả một bàn thức ăn cùng với mười cái bánh bột ngô bị xử lý sạch sẽ.
Mạt Mạt nhìn mà phát sầu, hai tháng gần đây thức ăn ngon, ăn cũng được no bụng nên vóc dáng cặp song sinh đã cao hẳn lên. Đã cao một mét bảy, nhưng lượng cơm cũng tăng theo. Ba mươi cân bột ngô mà cô đổi được ở Châu thị đã không còn nữa, bột mì trắng và gạo cô cũng đã lén trộn không ít. Nhưng rốt cuộc thì cô cũng không dám trộn vào quá nhiều.
Tháng tới đã không còn bột ngô để trộn nữa, phải làm sao bây giờ? Lại phải thắt lưng buộc bụng sống qua ngày nữa sao? Mạt Mạt không muốn như thế, nhưng nghĩ đến chợ đen thì cô lại mâu thuẫn, trải nghiệm lần trước đến đó cô vẫn còn nhớ như in.
Thanh Nghĩa đẩy Mạt Mạt: "Chị, chị nghĩ gì thế?"
"A, không có gì."
Mạt Mạt nói xong đứng dậy thu dọn bàn ăn, Hướng Triều Dương giúp đỡ cất bát đũa, Mạt Mạt nhận lấy rồi hỏi: "Chị gái anh đã chuyển hộ khẩu tới đây chưa?”
Hướng Triều Dương vừa đổ nước vào chậu vừa nói: "Không phải chuyển hộ khẩu mà là đăng ký hộ khẩu mới, vẫn làm chưa xong, ngày mai sẽ đi làm." Mat Mat nghe vậy liên nói: "Đăng ký mới cũng tốt, tránh phiền phức."
"À đúng rồi, Khởi Hàng cũng đang học lớp hai trung học cơ sở, đã chuyển học bạ đến trường Nhất Trung rồi. Anh định để cho nó học cùng lớp với cặp song sinh luôn, để hai đứa có thể giúp đỡ nó trong hoàn cảnh mới cũng tốt."
Mạt Mạt cảm thấy đau đầu thay cho giáo viên chủ nhiệm của cặp song sinh: "Cái lớp kia không quản được nữa rồi."
Hướng Triều Dương cười: "Mấy đứa đều là mấy thằng nhóc nghịch ngợm, đang ở trong độ tuổi khó quản nhất. Nhưng mà Khởi Hàng cũng không phải là đứa hay gây chuyện đâu, anh hy vọng cặp song sinh có thể giúp trông chừng nó là được rồi."
Mạt Mạt hiểu ra, gật gật đầu: "Em thấy hình như chị anh cũng đang làm việc phải không? Cũng chuyển đến đây luôn à?"
"Chị ấy không làm việc."
Bàn tay đang lau bàn của Mạt Mạt dừng lại, không làm việc, cũng có nghĩa là mỗi tháng chỉ ăn lương thực tiêu chuẩn. Tuy rằng Hướng Triều Lộ không thiếu tiền, nhưng có thể cuộc sống sau này cũng sẽ không dễ chịu lắm: "Hai trăm cân lương thực mà chị anh mang đến nhớ ăn tiết kiệm một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận