Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1236. Đau lòng 2

Chương 1236. Đau lòng 2Chương 1236. Đau lòng 2
Mạt Mạt vừa ngừng xe, Tùng Nhân đã chạy ra: "Mẹ, sao mẹ lại vê?"
Mat Mạt mở cốp sau xe: "Chiều nay không làm việc, nên mẹ vê, tới đây giúp mẹ xách đồ."
Tùng Nhân: "Vâng."
Mạt Mạt xách theo túi lưới đi vào trong sân, không thấy An An và Thất Cân: "Hai em con đâu?"
Tùng Nhân nói: "Bà nội nuôi tới, đón hai đứa đi rồi, nói là buổi tối sẽ về."
Mat Mạt cười: "Sao con không đi?”
Tùng Nhân cong khoé miệng: "Mẹ vào nhìn là biết."
Mạt Mạt sửng sốt một chút, vào nhà trước, nhìn thấy Khởi Hàng: "Sao cháu ở nhà, không phải nói hôm nay có việc phải làm sao?"
Khởi Hàng đang hí hoáy cái giường, Mạt Mạt nhíu chặt mày: "Sao cháu lại chuyển giường của mợ ra ngoài?"
Da mặt Khởi Hàng đủ dày, không hề ngại ngùng mà nói: "Mợ út, là như thế này, hai ngày nữa Ngô Ảnh sẽ xuất viện, cháu là người gây ra hoạ, đương nhiên phải chịu trách nhiệm rồi, cho nên đã hỏi cậu út về tình hình của Ngô Ảnh, mợ út, cháu nói với cậu út, đón Ngô Ảnh để chăm sóc."
Mạt Mạt nhướng mày, còn lâu cô mới tin Trang Triêu Dương sẽ đồng ý, anh là người rất có ý thức về lãnh địa, trong nhà thì trong nhà, chỉ có người một nhà và họ hàng thì không sao, nhưng nếu là người không liên quan, anh sẽ chống lại.
Khởi Hàng nghĩ đến cậu út chửi mắng, chắp tay trước ngực: "Mợ út, mợ giúp cháu nói đi, cuộc sống hạnh phúc sau này của cháu đều dựa vào mợ đó, nếu như mợ út không giúp, cháu chỉ có thể gọi điện thoại cho mẹ cháu."
Mạt Mạt: "Khởi Hàng, mợ út hỏi cháu một vấn đề."
Khởi Hàng: "Mo út nói đi, chỉ cần mợ giúp cháu thuyết phục cậu út, đừng nói một vấn đề, 1000 vấn đề cũng được."
Mạt Mạt trợn trắng mắt: "Mợ cũng không có nhiều vấn đề như vậy đi dò xét việc riêng của cháu, mợ chỉ muốn hỏi, mặt cháu có bị phù lên không."
Khởi Hàng: "... Phù lên."
Mạt Mạt: "Cháu rất thành thật, mợ chỉ không hiểu được, mấy ngày trước cháu còn đang la hét chủ nghĩa độc thân, sao lại để ý Ngô Ảnh như vậy"
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Khởi Hàng bực bội giật tóc, ngồi ở trên ghế sofa, mím môi: "Cháu cũng không biết, mợ út, mợ nói Ngô Ảnh lạnh lùng hà khắc muốn chết người, còn không nhìn thẳng cháu, cháu vẫn đi theo như bóng ma, một ngày không nhìn thấy thì khó chịu, chính cháu cũng không nói rõ được, cháu rốt cuộc là làm sao." Mat Mat chỉ muốn nói một câu, bị coi thường, O đại viện Khởi Hàng tương đương với đại gia ở đời sau, đáng dấp được, vóc người rất khá, lưu manh vô lại, có một chút hư hỏng, không cần phải nói hấp dẫn rất nhiều cô gái.
Mỗi lần Trang Triều Lộ nói muốn cho Khởi Hàng xem mắt, người có tài đến chào hỏi nhiều.
Ở bên ngoài Khởi Hàng cũng bị truy đuổi ngược lại nhưng cậu ấy thì sao, không thèm để ý đến người ta, miệng thì độc vô cùng.
Bây giờ thì đáng đời, ra ngoài lăn lộn sớm muộn gì cũng phải trả, câu nói này quả nhiên không sai.
Mạt Mạt không muốn khích lệ Khởi Hàng, nhìn dáng vẻ bực bội của cậu ấy, vẫn nên để tự cậu ấy gỡ rối đi.
Lúc Mạt Mạt đang nói chuyện, Tùng Nhân đã bỏ hết đồ ăn vào trong bếp: "Mẹ, con ra ngoài trước đây"
Mạt Mạt nói: "Được."
Khởi Hàng thấy mợ út muốn đến nhà bếp, vội vàng đuổi theo: "Mợ út, mợ còn chưa đồng ý giúp cháu thuyết phục cậu út nữa."
Mạt Mạt thu dọn đồ ăn: "Không phải mợ không giúp cháu, cháu phải biết là, chỉ thuyết phục được cậu út cháu thì vô dụng, chủ yếu là Ngô Ảnh, cô gái này cũng sẽ không nghe lời cháu, mợ thấy cô gái Ngô Ảnh này chủ kiến lớn đấy."
Khởi Hàng chán nản, quả thực là vậy, bên này cậu khí thế ngất trời thì làm được gì, chủ yếu là Ngô Ảnh không thèm đếm xỉa gì đến cậu ấy.
Khởi Hàng xoay người: "Cháu đi trả lại giường về."
Mạt Mạt: "Đặt giường cho đúng một chút, rồi thu dọn phòng đi."
Khởi Hàng: "... Mợ út, bây giờ cháu đang đau lòng, không muốn động đến."
Mạt Mạt cười híp mắt: "Cháu có thể không cần động, để lại cho cậu út cháu thu dọn."
Khởi Hàng: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận