Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chuong 456.An nhan 2

Chuong 456.An nhan 2Chuong 456.An nhan 2
Ân nhân 2
Thấy Mạt Mạt nhìn chằm chằm vào Hà Liễu, Dương Diệp nói: "Mạt Mạt, cháu quen Hà Liễu à?"
Hà Liễu lo lắng, cô ta có thể nhìn ra Dương Diệp rất coi trọng Liên Mạt Mạt, cô ta thực sự không ngờ Dương Diệp sẽ đích thân pha trà, cô ta sợ Liên Mạt Mạt sẽ nói ra gì đó, lưng cô ta đổ mồ hôi lạnh.
Mạt Mạt cười nhạt: "Vâng, bọn cháu ở cùng một khu."
Hà Liễu sững sờ, cô ta không hiểu tại sao Liên Mạt Mạt chỉ nói nhẹ nhàng như vậy.
Dương Diệp cười nói: "Đúng là có duyên phận!”
Mạt Mạt nhìn Hà Liễu bằng ánh mắt có ẩn ý sâu xa: "Đúng vậy, đúng là có duyên."
Người mà Hà Liễu thích lại có quan hệ với cô, đây không phải là duyên phận sao?
Mạt Mạt nắm tay Tiền Y Y, giới thiệu cô ấy với Hà Liễu: "Đây là bạn thân của tôi, chúng tôi lớn lên cùng nhau, cô ấy giống như em gái của tôi. Tôi nghĩ Hà Liễu rất muốn làm quen."
Hạ Liễu dùng đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay, đúng là duyên phận, cô ta cười có chút cứng ngắc: "Xin chào."
Tiền Y Y hiểu rõ Mạt Mạt, Mạt Mạt thường không hay nhắm vào người khác. Mặc dù hôm nay có vẻ rất tự nhiên, nhưng cô ay có thể cảm nhận được Mat Mạt đang nhắm vào Hà Liễu. Mat Mạt không bao giờ chủ động bắt nạt người khác, chắc chắn Hà Liễu không ngoan ngoãn như vẻ bề ngoài của mình.
Dáng vẻ rụt rè của Hà Liễu khiến Tiền Y Y nhớ đến Vương Lệ, trong lòng cô ấy chợt lóe lên tia chán ghét, cô ấy mím môi: "Xin chào, tôi là Tiền Y Y."
Dương Diệp tuổi đã cao, bàn giao và tiếp nhận công việc cả một ngày khiến đầu có chút choáng váng nên không chú ý tới sắc mặt của ba cô gái.
Hà Liễu khe mỉm cười: "Xin chào."
Mạt Mạt thấy Dương Diệp không có tỉnh thần lắm, cô đứng lên: "Bác gái, cháu vừa mới trở về nên trong nhà còn có đồ cần thu dọn, cháu về trước đây."
Mạt Mạt dừng một lúc rồi nhìn Hà Liễu: "Hà Liễu, chúng ta cùng đường, đi cùng nhau đi."
Hà Liễu không muốn đi, khó khăn lắm mới vào được nhà, chưa nói câu nào mà đã rời đi thì làm sao cô ta có thể cam tâm cho được. Nhưng Liên Mạt Mạt ở bên cạnh nhìn cô ta chằm chằm, nên cô ta chỉ có thể đứng dậy: "Trung đoàn trưởng, cháu xin phép về trước ạ."
Dương Diệp gật đầu: "Ừ, bác không tiễn các cháu nữa. Y Y, con tiễn giúp mẹ."
Y Y đứng lên: "Vâng ạ."
Tiền Y Y tiễn Mạt Mạt ra ngoài, Mạt Mạt bảo Y Y nhanh chóng quay vào nhà. Chờ Y Y vào nhà, Mạt Mạt quàng khăn quàng cổ, cô liếc nhìn Hà Liễu rồi đi vê phía trước.
Y Y đi vào nhà, Dương Diệp dựa vào trên sô pha: "Ông Khâu mà Mạt Mạt nói đến là ai thế?"
Y Y cảm thấy không có gì phải giấu giếm, mẹ chồng sớm muộn gì cũng biết, cô vừa dọn bàn trà vừa nói: "Ở Dương Thành chỉ có một ông Khâu, Mạt Mạt là con gái nuôi của con trai út ông Khâu."
Dương Diệp biết sau này nhà bọn họ sẽ cắm rễ ở đây, sẽ không có biến hóa lớn, cho nên cũng điều tra nơi này. Đương nhiên bà ấy cũng biết ông Khâu, nhưng không ngờ còn có một mối quan hệ như vậy.
Dương Diệp nhìn chằm chằm con dâu đang dọn đẹp, đây gọi là kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc à?
Y Y xoay người lại: "Mẹ, mẹ nhìn con làm gì?"
"Không có gì, con trở về nghỉ ngơi đi!"
"Vâng."
Mạt Mạt đi ở phía trước, Hà Liễu đi theo Liên Mạt Mạt cách đó không xa, cô ta hiểu ý nghĩa trong lời giới thiệu trang trọng cuối cùng của Liên Mạt Mạt, cảnh cáo cô ta không được nhớ thương? Hà Liễu không muốn đối mặt với Liên Mạt Mạt, không có cơ hội chiến thắng.
Hà Liễu nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Liên Mạt Mạt, sắc mặt thay đổi hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng tìm ra điểm mấu chốt. Cuối cùng cô ta hạ quyết tâm, chỉ cần cô ta không có động tĩnh gì thì Liên Mạt Mạt sẽ không thể làm gì được mình, cô ta bây giờ là ân nhân của trung đoàn trưởng đó!
Bạn cần đăng nhập để bình luận