Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 452. Chỉ sợ hai năm con khỉ và con gà 2

Chương 452. Chỉ sợ hai năm con khỉ và con gà 2Chương 452. Chỉ sợ hai năm con khỉ và con gà 2
Chỉ sợ hai năm con khỉ và con gà 2
Mạt Mạt tò mò nhìn sang: "Ông ơi, sao ông biết ạt"
"Kinh nghiệm, ông sống hơn sáu mươi năm, có thời tiết nào mà chưa từng gặp phải chứ. Tuy rằng không thể chính xác trăm phần trăm, nhưng cũng không kém là bao, mùa đông năm nay là một năm thiên tai!”
Tê Hồng tiếp lời: "Vậy thì cháu nhất định sẽ mua nhiều. Nếu tiền không đủ thì để Mạt Mạt mượn ông trước, quay về cháu sẽ trả lại cho ông."
"Ừ"
Mạt Mạt đang nghĩ đến Thanh Nghĩa, đã chuẩn bị kỹ lưỡng mọi thứ cho cậu nên cô rất yên tâm.
Vì trên đường có tuyết nên xe chạy rất chậm, đến Dương Thành thì đã là giữa trưa, xe chở đồ đi đến khu nhà trước. Lâm Sâm đi theo để thu dọn, Miêu Chí đưa Mạt Mạt về thẳng nhà Mạt Mạt.
Liên Kiến Thiết nghe thấy tiếng còi xe jeep, mở cửa ra thì nhìn thấy Miêu Chí: "Nhà thông gia đã về."
Miêu Chí bắt tay với Liên Kiến Thiết: "Về rồi, anh đang quét sân à?”
Liên Kiến Thiết mỉm cười: "Ừ, tuyết không rơi nữa, tôi nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi nên quét tước một lúc, ngoài trời khá lạnh, mau vào đi."
"ỪI"
Mạt Mạt và Te Hồng xuống xe, ông nội và ông ngoại đã vào nhà, Tê Hồng nhìn nhà Mạt Mạt: "Nhà của cô không tệ, còn có một sân nhỏ."
"Là bởi vì cha tôi nhìn xa trông rộng, đừng đứng đây nữa, mau vào đi. Ngồi xe cả buổi sáng, tôi chết cóng rồi này."
Tê Hồng giậm chân: "Đúng vậy, ngồi xe jeep thật sự quá lạnh, may mà có chăn bông che, nếu không nhất định sẽ lạnh cóng."
Người lái xe đỗ xe ở cửa rồi theo vào, ông không chỉ là tài xế, mà còn là người bảo vệ Miêu Chí.
Bà Liên nắm lấy tay Mạt Mạt xoa xoa: "Tay cháu lạnh quá, bà nội nấu canh gừng cho cháu, lát nữa uống cho đỡ lạnh."
Mạt Mạt rút tay ra kéo Tề Hồng qua: "Bà ơi, đây là bạn của cháu tên là Tê Hồng. Tê Hồng, đây là bà nội tôi."
Bà Liên cười nắm lấy tay Tề Hồng: "Bà cũng xoa tay cho cháu, lát nữa sẽ ấm lên."
"Cháu cảm ơn bà Liên."
Liên Kiến Thiết gọi vợ: "Bọn họ còn chưa ăn trưa, bà đi làm chút gì ăn đi."
Mat Mạt đứng dậy: "Để cháu làm cho al"
Bà Liên ấn Mạt Mạt ngồi xuống: "Bà cuốn mì một lát sẽ xong thôi, cháu không cần làm đâu." Mat Mat không thể trơ mắt nhìn bà nội bận rộn được, cô ngồi xuống: "Bà ơi, bà cứ để cháu làm đi ạ!"
Bà Liên vỗ tay Mạt Mạt: "Cái con bé này, được rồi, cháu giúp bà một tay."
"Vâng ạ."
Chẳng mấy chốc, một nồi mì cuộn lớn được mang ra, Mạt Mạt làm nước sốt, nước sốt được làm từ trứng gà.
Một nồi mì lớn đầy ắp, Mạt Mạt ăn hai bát là no.
Bát đũa đã được Mạt Mạt và Tề Hồng rửa sạch, dù sao ông Miêu cũng đã già nên ông và Liên Kiến Thiết ăn xong trở về phòng nghỉ ngơi.
Bà Liên đưa Mat Mạt và Tê Hồng đến nghỉ ngơi trong phòng của cha mẹ cô.
Lúc này Mạt Mạt mới chú ý tới: "Bà ơi, Tiểu Xuyên đâu ạ? Sao cháu không thấy nó đâu?"
"Nó ăn xong là chạy đi chơi, lát nữa sẽ về ấy mà. Còn cháu, lần này cháu định ở lại bao lâu?"
Mạt Mạt: "Hai ngày nữa cháu sẽ về."
Bà Liên không nỡ: "Sao không ở thêm may ngày nữa?"
"Đúng lúc Lâm Sâm cũng trở vê nên đưa bọn cháu về thẳng bộ đội luôn. Với cả ông ngoại nói tuyết sẽ lớn, nhỡ đâu sẽ đường tắc một thời gian, đường đi không thông."
Bà Liên nói: "Thế thì phải mau chóng trở về. Ôi, năm sau lại không phải năm tốt." Te Hồng: "Sao bà Liên lại nói như vậy ạ?”
Bà Liên cười nói: "Các cháu đều là những đứa trẻ thành phố nên không hiểu đâu. Bọn bà là nông dân làm ruộng đều có kinh nghiệm, năm con trâu và ngựa canh tác tốt, chỉ sợ hai năm con khỉ và con gà."
Mạt Mạt tính toán, quả thật năm 1968 là năm con khỉ và năm sau sẽ là năm con gal
Bạn cần đăng nhập để bình luận