Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 624. Bí mật 2

Chương 624. Bí mật 2Chương 624. Bí mật 2
Hướng Tịch sững sờ nhìn Liên Thu Hoa, chính là vẻ mặt này, cũng là giọng điệu này, trước đây lúc mẹ đánh cậu, chính là dáng vẻ này.
Mạt Mạt bị làm cho tức giận rồi, đứng lên, buông con trai ra, mấy bước đã đi đến, hôm nay cô nhất định phải đánh Liên Thu Hoa, vì Hướng Tịch, cũng phải mạnh mẽ đánh cô ta.
Liên Thu Hoa đều đang chú ý tới Hướng Tịch, vừa muốn tóm lấy Hướng Tịch thì Mạt Mạt xông tới, Mạt Mạt cao hơn so với Liên Thu Hoa, kéo cổ áo của cô ta, dùng sức một cái, Liên Thu Hoa không đứng vững, lảo đảo ngã ngồi trên mặt đất, Mạt Mạt bắt được thời cơ cưỡi lên người cô ta, tháo cái túi chứa đồ của Liên Thu Hoa, cuốn vào tay cô ta.
Liên Thu Hoa mở to hai mắt nhìn: "Cô làm gì?"
Mạt Mạt cho Liên Thu Hoa một cái tát, trên mặt cô ta nháy mắt in dấu năm ngón tay, có thể thấy Mạt Mạt dùng sức lớn đến thế nào: "Tôi cho cái miệng cô nói bậy này, hôm nay tôi phải để cho cô nhớ thật lâu."
Liên Thu Hoa liên tục bị ăn tát, mặt đều đã sưng lên, lòng bàn tay Mạt Mạt đã hơi đau, nhưng sức tay lại không hề giảm đi, đáy mắt Mạt Mạt có chút doạ người, Liên Thu Hoa nhớ kỹ biểu cảm này, năm đó, Liên Mạt Mạt cũng nhìn cô ta như vậy, giống như là có thâm cừu đại hận vậy, Liên Thu Hoa quên cả đau, hét lên một tiếng. Cô ta hét to đến mức khiển cho màng nhĩ Mat Mạt hơi đau, Liên Thu Hoa nhân cơ hội đẩy Mạt Mạt ra, đứng dậy xoay người chạy, như thể sau lưng có con thú dữ.
Mạt Mạt không còn sức mà đuổi, đáng tiếc mà nhìn Liên Thu Hoa chạy trốn, Mat Mạt ngồi dưới đất thở phì phò.
Hướng Tịch thu hồi lại ánh mắt nhìn Liên Thu Hoa chạy trốn, đi qua đỡ Mạt Mạt dậy, Mạt Mạt nhìn hốc mắt cậu ng đỏ, giận dữ nói: "Di nói thật với cháu, lần đầu tiên nhìn thấy cháu, quả thực dì thương hại cháu, sau này cháu hiểu chuyện, mỗi một cử chỉ lời nói của cháu đều khiến cho dì thật lòng thích cháu. Dì đối xử với cháu là thật tâm, về phần tại sao không nhận cháu vê nuôi dưỡng, cháu còn không hiểu, dì có khúc mắc, chồng dì cũng có, nhưng không liên quan đến cháu, chúng ta đều thật sự thích cháu, đì nói như vậy cháu có thể hiểu hay không?"
Hướng Tịch lau khoé mắt: "Cháu đều hiểu, dì à cháu hiểu hết, ông nội nói với cháu, chú mặt lạnh thật ra là bác cả của cháu, cháu đều hiểu, Hướng Tịch chưa bao giờ nghĩ tới làm con nuôi của dì, Hướng Tịch chưa bao giờ nghĩ tới, thật sự không nghĩ tới."
Mạt Mạt tin Hướng Tịch, đứa nhỏ này trưởng thành với một tấm lòng thuần khiết, nhưng nghe thấy cậu lặp lại từng lần một, không nghĩ tới, Mạt Mạt trọng sinh trở về chỉ khóc đúng một lần, cũng là lúc Thanh Nghĩa bị đánh, nhưng bây giờ hốc mắt lại đỏ lên.
Hướng Tịch lau khô nước mắt, ngẩng đầu: "Dì ơi, Hướng Tịch không khóc, dì cũng đừng khóc, Hướng Tịch rất cảm ơn cuộc sống hiện tại, thật đó. Dì ơi, Hướng Tịch nhất định chưa từng nói với dì, cháu có hai giấc mơ."
Mat Mạt lau nước mắt: "Nói đi, dì nghe."
Hướng Tịch cười: "Bây giờ cháu đang học y với ông nội, ông nội khen cháu là trời sinh làm bác sĩ, cháu nghe nói, nếu như mở lớp một lần nữa, cháu sẽ đi học, cháu muốn làm bác sĩ, cháu muốn làm bác sĩ giỏi nhất, sau này khám bệnh cho mọi người."
Mạt Mạt sờ đầu Hướng Tịch: "Vậy thì giấc mơ thứ hai thì sao?"
Hướng Tịch cười vô cùng rực rỡ: "Bí mật, chờ đến sau này sẽ nói cho dì biết."
Mạt Mạt cười: "Được, sau này nói cho dì nghe."
Cần câu của Hướng Tịch lại động, Mạt Mạt quay đầu tìm Tùng Nhân, cậu bé vô cùng ngoan ngoãn, Mạt Mạt vừa gọi, lập tức chạy tới, Mạt Mạt sửng sốt, trước kia cô phải gọi may lần mới tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận