Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 661. Cướp 1

Chương 661. Cướp 1Chương 661. Cướp 1
Sau đó thư của Tề Hồng đã lại tới một lần nữa, trước sau cách nhau mười ngày, nói với Mạt Mạt là cô ấy đến phương Nam rồi, môi trường không tệ, còn gửi hoa quả qua đường bưu điện cho Mạt Mạt.
Từ lúc Tê Hồng đến phương Nam, thời gian hạnh phúc của Mạt Mạt đã đến rồi, hôm nay hoa quả sấy khô, ngày mai trái cây tươi, cả mùa đông đều được ăn, da thịt Mạt Mạt ngày càng đẹp.
Cùng với đó thì bụng của Mạt Mạt cũng càng lúc càng lớn, bánh xe thời gian đã lăn tới năm 1973. Tùng Nhân lại lớn hơn một tuổi, mà Mạt Mạt cũng sắp phải sinh rồi.
Lần này Mạt Mạt không có ý định về Dương Thành, sức khoẻ của ông bà ngoại ngày càng tệ, mẹ chăm sóc hai cụ đã đủ vất vả rồi, còn phải chăm sóc ông bà nội, Mạt Mạt không đành lòng để mẹ phải chăm sóc thêm cả cô nữa.
Đã đến lúc Triệu Tuệ thực hiện lời hứa rồi, lần này Triệu Tuệ nhận chăm sóc việc trong tháng, có Triệu Tuệ chăm sóc, Điền Tình rất yên tâm, cũng ngưng suy nghĩ sẽ tới đây.
Tháng ba, ngày học sinh tựu trường, đại viện ồn ào ầm ï lại yên tĩnh trở lại.
Mạt Mạt dự tính ngày sinh cũng là mấy ngày này, Triệu Tuệ đang chuẩn bị cho Mạt Mạt những đồ cần phải dùng. Mat Mạt ngôi trên ghế: "Chị dâu, lúc nào thì chị và anh cả sẽ mang thai lần hai?"
Triệu Tuệ xếp chăn mền lên: "Cho dù thế nào cũng phải đợi Hạo Dương đi học đã, nếu không chị thật sự không có tinh lực để chăm sóc một đứa bé, chúng ta làm vợ quân nhân không dễ dàng, tòng quân chỉ có thể dựa vào chính mình."
Mạt Mạt bày tỏ sự đồng ý, hai người bọn họ không giống Y Y, mẹ chồng Y Y ở bên cạnh, đã mang thai cũng không sợ, có mẹ chồng chăm sóc, nhưng các cô thì không được như vậy.
Mạt Mạt có trải nghiệm sâu sắc, Tùng Nhân vốn dĩ là hoạt động nhiề, sáu tháng biết bò rồi, bò phải nói là như trượt, bản lĩnh thì chỉ trong nháy mắt nó đã có thể leo đến cạnh giường, từng ngày là kinh hồn bạt vía, may mà có Vân Kiến và Vân Bình giúp cô.
Triệu Tuệ thu xếp xong túi đồ, ngồi cạnh Mạt Mạt, sờ lên bụng cô: "Cái thai này của em thật sự là không bị khổ sở một chút nào, đứa nhỏ này còn ở trong bụng mà đã thương em như vậy, nhất định là con gái, thân thiết như áo bông."
Mạt Mạt cười không nói, cô đã có cảm giác, cái thai này nhất định là con trai, hơn nữa lại còn là một đứa con trai giống cô.
Triệu Tuệ thấy Mạt Mạt không tiếp thu, chuyển sang chuyện khác: "Bây giờ tất cả mọi người đều sống cho gia đình nhỏ của mình, bạn bè cũng không còn thân thiết nữa."
Mạt Mạt biết Triệu Tuệ nói Y Y, cười nói: "Không còn cách nào khác, con cái đã phân tán phân lớn tỉnh lực, ngay cả em cũng vậy, mang thai rồi, không dám đi đâu, cả ngày làm ổ ở nhà."
Triệu Tuệ cười: "Quả thực là vậy, may mà đại viện còn có em, nếu không ngay đến người nói chuyện chị cũng không có."
Mạt Mạt nắm tay Triệu Tuệ, cô ấy cũng có mấy người bạn, nhưng có bạn bè lại không thể thổ lộ tâm tình, bọn họ đều là những bà vợ ngoại giao.
Mấy năm nay Triệu Tuệ trưởng thành không ít, cũng không còn là một người ngốc nghếch ngọt ngào nữa, biết nhìn sắc mặt rồi, biết nói lời hoa mỹ rồi, người đã khôn khéo rồi, chỉ có lúc đối diện với người nhà, Triệu Tuệ mới có thể biến trở về dáng vẻ như lúc trước.
Mạt Mạt nói chuyện với Triệu Tuệ, đám Tùng Nhân ve rồi, trên người cậu bé đều là tuyết, nhưng trên mặt lại rất vui vẻ, Hạo Dương nhìn thằng em sùng bái.
Mạt Mạt thấy là đã có biến: "Tùng Nhân, sao mà cả người con đều là tuyết vậy?"
Tùng Nhân phủi tuyết trên người xuống, vui vẻ chạy tới: "Mẹ, con đánh nhau thắng, dám cướp đồ ăn của con, con đã cho nó biết vì sao hoa lại có màu đỏ."
Triệu Tuệ bị sặc, ho khan khụ khụ, nghiêng đầu nhìn Mạt Mạt: "Tùng Nhân học được những lời này ở đâu vậy?"
Mạt Mạt gãi mũi một cái, đương nhiên là học với cô rồi, cô cũng không nghĩ tới, trí nhớ của Tùng Nhân tốt như vậy, nhưng mà điểm mà bọn họ nên chú ý hình như không đúng, không phải là nên chú ý tới việc đánh nhau à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận