Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1823. -

Chương 1823. -Chương 1823. -
Mat Mạt nhìn Trang Triều Dương thần thần bí bí lôi kéo cô đi vào phòng ngủ: "Có chuyện gì mà thần bí như vậy?"
Trang Triều Dương kéo vợ ngồi xuống, sau đó trịnh trọng nói chuyện: "Anh chuẩn bị về hưu, em nói xem có đúng là chuyện lớn hay không?"
Mạt Mạt sửng sốt, Trang Triều Dương nguy tạo thêm hai tuổi, cho nên dựa theo tuổi tác bình thường mà tính toán, năm nay Trang Triều Dương đúng lúc đến tuổi về hưu, nhưng cô còn nhớ rõ: "Không phải nói sẽ thu quân về hay sao?"
Trang Triều Dương cả người nhẹ nhõm: "Thế hệ chúng ta đều đã già rồi, nên nhường chỗ cho những người có tài, tương lai tổ quốc cần nhân tài, anh cảm thấy về hưu rất tốt, dựa theo tuổi tác, anh cũng nên về hưu rồi."
Mạt Mạt: "Thật sự nghĩ kỹ, không phải nhất thời xúc động?"
"Em còn coi anh là mấy chàng trai hai mươi mấy tuổi à, anh cũng làm ông nội rồi, anh thấy rõ rồi, con người mới là quan trọng nhất, thật ra lão Dương về hưu, anh đã nghĩ xong rồi, chỉ là vẫn luôn không có cơ hội nhắc tới."
Mạt Mạt thấy chồng thật lòng thì không lo lắng nữa, nắm tay Trang Triều Dương: "Anb về hưu rồi, thời gian sau này coi như là của em." Trang Triều Dương: "Đây là đương nhiên."
Tâm tư Mạt Mạt đã sống dậy: "Thằng nhóc An An này định đón Phong Uyển và đứa nhỏ trở về thủ đô, anh xem hay là chúng ta cũng trở về nhà, trong nhà cứ để không cũng không phải cách."
Trang Triều Dương: "Trở về đương nhiên có thể, nhưng công ty của em cứ để ở bên này như vậy được không?"
Mạt Mạt: "Em đã uỷ quyền xuống dưới rồi, không có chuyện gì, vận hành cũng không tệ, đến lúc đó em sẽ đề bạt Triệu Long làm người phụ trách bên này, sau đó thành lập trụ sở chính ở thủ đô."
"Chuyện của công ty, tự em sắp xếp tốt là được."
Hiện tại đầu óc Mạt Mạt vô cùng linh hoạt, cuống cuồng muốn lập tức viết kế hoạch, cầm vở lên lại dừng lại: "Chừng nào thì anh về hưu!"
Trang Triều Dương: "Còn phải đợi thêm mấy tháng nữa."
Mạt Mạt đặt quyển vở xuống: "Có đôi khi ngẫm lại thật thú vị, kế hoạch vĩnh viễn không đuổi kịp sự thay đổi, những dự định trước kia, hiện tại cũng bị đảo lộn rồi."
Trang Triều Dương: "Đúng vậy, cho nên đừng lên kế hoạch, kế hoạch cũng vô dụng."
"Mặc kệ anh, anh nghỉ ngơi đi, em xuống lầu xem canh."
"Anh giúp em."
"Không cần, lát nữa anh còn phải bế bọn nhỏ, không nghỉ ngơi thì đi tắm rửa đi."
"Vậy được."
Buổi chiều Trang Triều Dương yêu thích cháu gái trước, sau đó lại nhìn cháu trai, Trang Triều Dương nhìn cháu trai, giống như nhìn thấy lúc An An vừa ra đời, có chút hoảng hốt: "Quá giống."
Mạt Mạt: "Đúng vậy, em cũng không nghĩ tới lại giống như vậy, lúc đứa nhỏ đi ra, mặt mũi hơi đen, cũng không nhìn ra cái gì, nhưng lớn dần lên thì hết đi, mới phát hiện giống y một khuôn đúc của An An."
Trang Triều Dương bế cháu trai động tác càng dịu dàng hơn, không chỉ có là vì giống vợ, cũng bởi vì nhớ tới lúc An An ra đời.
Trang Triều Dương dịu dàng với cháu trai, đáng tiếc thằng nhóc con không nể mặt mũi, oa oa khóc lớn.
Mạt Mạt đón lấy: "Anh vuốt ve quá cứng, đứa nhỏ không thoải mái."
Trang Triều Dương trơ mắt nhìn, vừa tới gần, thằng nhóc đã nhếch miệng lên, khoé miệng Trang Triều Dương giật giật, thằng nhóc này nhất định là cố ý.
Mạt Mạt bế một lúc, chờ đứa nhỏ lại buồn ngủ, thì đưa trở về cho Phong Uyển.
Mạt Mạt xuống lầu nấu cơm tối cùng Trang Triều Dương, mặc dù rất lâu rồi không cùng nhau nấu cơm, nhưng độ ăn ý vẫn mười phần, rất nhanh đã làm xong. Thời gian chớp mắt trôi qua, Trang Trieu Dương về hưu là chuyện đã định, người sốt ruột nhất chính là Dương Lâm, nhất là cả nhà Mạt Mạt đều sắp trở về thủ đô, Dương Lâm càng sốt ruột.
Cả nhà Mạt Mạt trở về thủ đô, vui vẻ nhất chính là Tâm Bảo, sau này Tâm Bảo trông con tiện hơn rồi.
Bên này Mạt Mạt đã bắt đầu gửi các loại quần áo trong nhà về thủ đô qua bưu điện, trong nhà An An đã quét dọn qua.
Mạt Mạt bận rộn không có thời gian nghỉ ngơi, cô còn phải sắp xếp chuyện của công ty.
Phong Uyển rất xoắn xuýt, bởi vì tình tiết trở nên không giống nhau, cô ấy ở lại, cho nên tình tiết cũng xảy ra sự thay đổi.
Vào lúc Phong Uyển còn đang xoắn xuýt, Mạt Mạt, cả nhà đã lên tàu hoả trở về thủ đô, có trẻ con, cho nên đặt ghế nằm, như vậy chăm sóc bọn nhỏ dễ dàng hơn một chút.
Mạt Mạt nhìn Phong Uyển từ lúc lên tàu đã không có tâm trạng: "Có phải không thoải mái hay không?"
Phong Uyển a một tiếng: "Không ạ."
"Con không thoải mái thì nói với mẹ, mẹ chăm đứa nhỏ cho."
Phong Uyển nhìn con trai bụ bẫm trong ngực, khế cười dịu dàng: "Mẹ, vẫn luôn là mẹ bận rộn, mẹ chú ý nhiều rồi, tự con chăm sóc là được."
Mạt Mạt bận trước bận sau, quả thực rất mệt mỏi: "Vậy mẹ nghỉ ngơi một lát, làm không nổi thì gọi mẹ."
"Được."
Tàu hoả đi tương đối chậm, cho dù có tăng tốc, nhưng đến thủ đô cũng phải rất lâu.
Mạt Mạt lo lắng nhất chính là bọn nhỏ, cũng không có ngờ, năng lực thích ứng của hai đứa nhỏ vô cùng tốt, xuống tàu rồi còn có thể a a kêu gọi, chuyện này khiến Trang Triều Dương mừng chết mất.
Trang Triều Dương về hưu, nụ cười cũng nhiều hơn, ban đầu hai cái đứa nhỏ còn sợ Trang Triều Dương, nhưng bây giờ đều đã trực tiếp vỗ tay.
Trang Triều Dương bế cháu gái, Mạt Mạt bế cháu trai, Trang Trieu Dương nhớ lại: "Giống như quay lại lúc về nhà ngoại cùng em."
Mạt Mạt: "Đúng vậy, nhoáng một cái cũng đã làm ông bà nội rồi."
An An tới đón, xe là đi mượn, tám người ngồi, rất lớn, ngồi xuống tuyệt đối không cảm thấy chen chúc.
Mạt Mạt hỏi An An: "Con mua nhà sửa sang hết rồi à?"
"Đã đến giai đoạn cuối rồi ạ."
"Sửa xong rồi cũng không thể trực tiếp vào ở, còn có đứa nhỏ nữa."
An An: "Mẹ, mẹ quên con là bác sĩ à!”
"Mẹ chính là người có số lo lắng quan tâm, người đã có tuổi, không lam bẩm hai ba câu giong như thiếu đi cái gì đó vậy."
An An quay đầu: "Mẹ, mẹ vất vả rồi, cảm ơn mẹ."
Mạt Mạt bật cười: "Đứa nhỏ này, làm mẹ thì đều sẵn lòng làm gì đó cho con cái, đừng nói cám ơn."
An An gật đầu.
Xe đến nhà, Trang Triều Dương bế cháu gái: "Đến nhà rồi, đi ông nội dẫn con vào."
Lạc Lạc cười không ngừng, cho là lại chơi với con bét
Hành lý Mạt Mạt gửi qua bưu điện đã tới,
An An đều đã sắp xếp xong.
Thể lực của Mạt Mạt không tốt như Trang Triều Dương, trở về nằm rồi.
Bọn nhỏ chạy Trang Triều Dương trông, Mạt Mạt yên tâm, Trang Triều Dương là người đàn ông siêu cấp ấm áp, trông trẻ con không có vấn đề gì.
Phong Uyển và An An trở về phòng, Phong Uyển cau mày: "Sao anh nhìn em như vậy?”
An An: "Cảm thấy em không đúng, dáng vẻ tâm sự nặng nề, sao vậy? Nói cho anh nghe một chút."
Phong Uyển cười lớn: "Không sao, chỉ là quá mệt mỏi."
An An cũng không miễn cưỡng Phong Uyển, cậu đã tỏ tình, nhưng cũng chưa ở chung được mấy ngày đã rời đi, cậu không vội, tin tưởng Phong Uyển sẽ không có gì giấu diem với cậu. Phong Uyen có bí mật, đây là chuyện cô ay đã phát hiện ra trong tháng.
An An ấn lên vai Phong Uyển: "Em cũng mệt mỏi rồi, nằm một lát, anh đi nấu cơm trước."
Phong Uyển há to miệng, cuối cùng gật đầu, cô ấy muốn đi giúp An An, nhưng sợ lại bị An An nhìn ra chuyện gì đó.
Phong Uyển có chút phát điên, An An là người thông minh biết bao, Phong Uyển cảm thấy, cô ấy sớm muộn cũng không cần khai báo thì sẽ rơi mất áo lót, đột nhiên Phong Uyển có hơi tự giận mình.
Phong Uyển nghĩ, nếu như cô ấy lợi hại như Liên Mạt Mạt thì tốt bao nhiêu, đáng tiếc chỉ là suy nghĩ mà thôi.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận