Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1788. -

Chương 1788. -Chương 1788. -
An An sờ lên cổ tay trụi lủi, lưng cứng ngắc lại, tóc mái thật dài đã che đi cảm xúc trong mắt, rất nhanh đã ngẩng đầu, rất áy náy: "Mất rồi, trong lúc hoảng loạn không biết rơi ở đâu."
Miêu Tình ai da một tiếng, liếc nhìn cổ tay An An, bà cụ đau lòng: "Đồng hồ mà Thẩm Triết tặng phải không, bà nhớ cái này hơn mười ngàn, vậy mà rơi mất rồi?"
Trong lòng An An có một tia bối rối và không được tự nhiên, vẫn luôn cúi đầu, đến cuối cùng không để cho người khác phát hiện tâm trạng của mình.
Mạt Mạt cũng đau lòng, nhưng con trai có thể trở về từ cõi chết, mất thì mất, người bình an trở về là được, cũng không buồn rầu vì đồng hồ.
Miêu Tình ngược lại là vẫn cứ lẩm bẩm, đây chính là mười ngàn, mãi cho đến khi An An lên trên lầu, Miêu Tình mới không nói nữa.
Hai vợ chồng Tề Hồng dự định đi, Mạt Mạt và Trang Triều Dương tự mình tiễn gia đình Te Hồng.
Lúc trở về từ sân bay, An An vẫn chưa thức dậy, Mạt Mạt đi lên lầu nhìn thoáng qua, sờ lên gò má của con trai, cảm nhận được nhiệt độ của con, mới cảm nhận được sự chân thực, An An thật sự trở về rồi.
Mạt Mạt cẩn thận ra ngoài, để cho con nghỉ ngơi cho khỏe, nhưng cô lại không biết, cô vừa mới đi ra ngoài, An An đã mở mặt, khớp xương ngón tay rõ ràng sờ lên chỗ đeo đồng hồ trên cổ tay, trong mắt khó hiểu con ngươi đen kịt lấp lóe, sau đó lại trâm xuống.
Sáng ngày hôm sau, Mạt Mạt thức dậy nấu những món đều là món mà An An thích ăn, An An ngồi ở trước bàn ăn trong lòng hơi buồn phiền, cậu khiến cha mẹ lo lắng, mặc dù cha mẹ tức cậu, nhưng lại càng cẩn thận từng li từng tí với cậu, rất sợ cậu lại mất tích, ngay cả Thất Cân, cũng thỉnh thoảng nhìn cậu, có lúc sẽ lại gân sờ một chút, sau đó mới rời khỏi.
An An ngẫm lại bản thân, cậu vẫn là tuổi trẻ xúc động, không cân nhắc chu toàn, khiến người nhà lo lắng.
Ăn sáng xong, Trang Triều Dương và Mạt Mạt đi cùng An An đến trường học, đầu tiên là đi gặp thầy của An An, thầy của An An mắng cậu một lúc, suy cho cùng cũng là không nỡ để An An rời đi, bảo An An trở về tiếp tục học tập rồi thả cho An An đi.
Sau đó đến văn phòng của thầy chủ nhiệm, lấy được giấy phép xin nghỉ, cuối cùng về buồng ngủ.
Trang Trieu Dương đi lên theo, buông ngủ của con trai, con gái không được vào.
Bạn cùng phòng của An An nhìn thấy cậu, hàn huyên một lúc, biết An An không bị gì, cũng vì An An mà vui vẻ, sau đó lại càng chú ý nhiều hơn lên người Trang Triều Dương.
Bởi vì xế chiều hôm nay cả nhà bọn họ phải vê thành phổ Z, cho nên Trang Trieu Dương mặc quân phục, máy bay hạ cánh trực tiếp quay về quân đồn.
Bây giờ thì hay rồi, An An đã thoả mãn sự tò mò của bạn cùng phòng, lúc này được nhìn thấy người thật, đám con trai đều có lòng sùng bái quân nhân, lại nhìn quân hàm, sĩ quan cao cấp.
An An thu dọn hành lý xong vừa đi, gia thế của An An đã truyền ra ở trường học.
Không đợi An An ra khỏi cổng trường, trên tầng buồng ngủ của An An đều biết, con trai mà nhiều chuyện thì còn hơn cả so với con gái.
Vốn dĩ An An là người đẹp trai nhất khoa, quần áo đẹp, đồ dùng tốt, có tiền, vẫn luôn là bạn trai lý tưởng của con gái.
Sau khi Mạt Mạt là mẹ của An An được truyền ra, đã trực tiếp thăng lên thành nhà triệu phú.
Hiện tại càng ghê gớm hơn, muốn tiền có tiền, muốn người có người, An An không biết tình hình gì cả đã trở thành bạn trai số một.
May mà An An xin nghỉ không ở trường, nếu không An An đã có thể bị nuốt chửng rồi.
Cả nhà Mạt Mạt từ trường học đi ra, đi vòng đến thăm Tâm Bảo, thuận đường mua không ít hoa quả và thực phẩm dinh dưỡng.
Buổi chiều cả nhà đi máy bay rời đi, năm giờ tối đến thành phố Z, thời tiết ở thành phố Z âm u, như này là trời sắp mưa.
Cả nhà ra khỏi sân bay, đã có người tới đón Trang Triêu Dương, Trang Trieu Dương nói với Mat Mạt: "Anh đi về trước."
Mạt Mạt chỉnh lại cổ áo cho Trang Triều Dương: "Được, vậy bọn em cũng về đây."
"Ừm."
Mat Mạt dõi theo nhìn Trang Triều Dương đi trước, mới dẫn bọn nhỏ lái xe trở về.
Trong nhà không có đồ gì, đến chợ mua đồ ăn thịt và hoa quả rồi mới về nhà, nhưng đến cửa chính, chiến sĩ đứng gác nhìn thấy An An giống như gặp quỷ.
Mạt Mạt sửng sốt: "Mấy người sao vậy?"
Chiến sĩ nhỏ lại nhìn An An thêm vài lần, xác nhận không nhìn lầm, mới vỗ ngực: "Chị dâu, ở đại viện đều nói Trang Liên Tịch mất rồi, cho nên nhìn thấy cậu ấy mới giật mình, bây giờ người không sao, xem ra là tin đồn rồi."
Mạt Mạt cũng ngây người, chuyện này truyền đi như thế nào vậy?
Mạt Mạt lái xe trở về, lúc đến cửa chính, chỉ thấy hàng xóm xung quanh cũng nghe thấy động tĩnh đang dán mắt lên cửa sổ, nhìn thấy An An cũng choáng váng, còn có người không tin cố ý đi ra ngoài nhìn.
Mat Mat liếc An An một chút: "Con đứng ở trong sân một lúc đi, nếu không lát nữa trong nhà sẽ có không ít người tới."
An An gây ra sự nhiễu loạn, tự cậu phải đi giải thích giải quyết.
Bây giờ Mat Mạt không có tinh thần và thể lực gì, mặc dù An An không từ chối, nhưng trong lòng mệt mỏi, vẫn luôn chưa bình thường trở lại.
An An quệt mũi, giúp mẹ mang hoa quả rau xanh vào nhà, cầm áo khoác đi ra.
Mạt Mạt lên thay quần áo, xuống lầu ngồi trên ghế sofa cảm khái, cuối cùng cũng về nhà, vẫn là về nhà cảm giác tốt.
Thất Cân kéo Giai Giai đi tắm rửa, Mạt Mạt nhìn xuyên qua cửa sổ, nhìn cửa chính người lui tới không ngừng, cười khẽ một tiếng, chuyện tai hoạ của An An, đại viện đều chấn động, bây giờ nhìn thấy An An, có người không tin, còn sờ tay vào!
Mạt Mạt nghi ngờ, những người này ấy à, mượn cơ hội chiếm lợi từ An An, nụ cười của Mạt Mạt ngừng một lát, cũng là chiếm lợi từ cô đó!
An An lớn lên giống cô, chị dâu trong đại viện, vừa vặn từ trên người An An, tìm được cơ hội chiếm lợi của cô, cơ hội hiếm có!
Mạt Mạt không nhìn nữa, còn chẳng bằng đi nấu cơm, Mạt Mạt chuẩn bị làm mì rau chân vịt, mì sợi xanh xanh trộn rau, lại làm mấy món ăn đơn giản ngon miệng.
Chờ đến lúc ăn cơm tối, An An mới vào nhà, bên ngoài trời đã mưa, mũi của An An có chút đỏ, lạnh rồi.
Lúc ăn cơm, Mạt Mạt mới biết được, chuyện của An An truyên ra như thể nào, hóa ra là Triệu Hiên đột ngột rời đi, sắc mặt không được tốt, lúc này mới suy đoán là An An xảy ra chuyện, sau đó không biết làm sao truyền ra, nói là An An mất rồi.
Dù sao cũng là ngày tai hoạ lớn, hiện tại hiểu lầm đã được gỡ bỏ, ngày mai lời đồn sẽ không còn nữa.
Ăn cơm xong, Tề Hồng dẫn Tâm Bối tới: "Nhìn thấy nhà sáng đèn sáng lên, cho nên tới xem một chút."
Mat Mat đang lau bàn: "Cô ăn chưa, chưa ăn thì tôi làm thêm một ít."
"Ăn rồi, tôi và Tâm Bối đã ăn ở công ty."
Mạt Mạt: "Cô ngồi đây một lát, chờ tôi thu dọn xong."
Tề Hồng: "Được."
Mạt Mạt quay về nhà bếp, An An đang rửa chén, Mạt Mạt rửa chút hoa quả, ép nước trái cây mang ra.
Đúng lúc Tề Hồng đang khát, uống một cốc, chờ An An lên lầu, Tề Hồng vừa tự rót cho mình một cốc nước trái cây, vừa nhỏ giọng nói: "Sao tôi có cảm giác, hình như An An thay đổi rất nhiều? Trầm lặng hơn so với trước kia."
Mạt Mạt thật sự đúng là không phát hiện ra, nhớ lại hành vi hai ngày nay của An An: "Thật sự đúng là vậy, khả năng là sợ hãi vẫn còn chưa hoàn hồn, qua mấy ngày nữa chắc là ổn."
Te Hồng nghĩ một chút: "Cô nói cũng đúng, đổi thành người khác cũng phải thích ứng một lúc." Mat Mạt: "Phải rôi, hôm qua cô trở về, có biết tin đồn ở đại viện liên quan tới An An không?"
Mạt Mạt nói qua, kể lại về lời đồn.
Tê Hồng cũng ngây người: "Tôi thật sự không biết, hôm qua tôi về thẳng công ty, buổi tối cũng không về nhà, hôm nay nghĩ rằng cô về rồi, cho nên mới quay về."
"Chậm trễ của cô mấy ngày, hôm qua bận lắm không!"
"Vẫn được, công ty của tôi không sánh bằng của cô, cô mới bận rộn!”
Mạt Mạt ỉu xìu: "Đúng vậy, đây mới chậm trễ vài ngày, còn không biết chất đống bao nhiêu việc, vốn dĩ tôi còn muốn làm xong đợt này nghỉ ngơi một hai ngày, hiện tại không cần phải nghĩ, đến cuối năm cũng không có thời gian nghỉ ngơi."
Te Hồng: "Cô còn phải đi cùng làm từ thiện!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận