Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 726. Chuyện tốt 2

Chương 726. Chuyện tốt 2Chương 726. Chuyện tốt 2
Buổi tối cả nhà xuống lầu tản bộ, bọn nhỏ đi chơi, Mạt Mạt và Trang Triều Dương vừa đi vừa nói chuyện phiếm, Trang Triều Dương nói: "Anh đã mua vé tàu hoả rồi, số 10, bốn vé giường nằm."
Mat Mat kinh ngạc: "Anh đặt lúc nào vậy? Em còn định mai đi đó."
"Sai người đặt, ngày mai đi lấy là được."
Mạt Mạt: "Đồng chí Triều Dương, anh thật sự là người đàn ông cực kỳ ấm áp."
"Người đàn ông ấm áp là gì?"
"Quan tâm, cẩn thận, lo cho gia đình, biết nấu cơm, chăm sóc vợ con..."
Trang Triều Dương cười: "Đồng chí Mạt Mạt, em khen anh đến mức xấu hổ rồi. ."
"Em thấy anh rất không biết ngại ấy chứ, miệng toe toét sắp có thể nhìn thấy cuống họng rồi."
"Thật ra miệng anh có thể toe toét nhiều hơn một chút."
Mat Mạt: "..."
Ngày hôm sau Mạt Mạt đi lấy vé, lấy xong, Mạt Mạt dẫn bọn nhỏ đi mua bánh ngọt và chút quà, tận tới đêm khuya mới về nhà.
Trang Triều Dương bận rộn nhiều việc, ngay cả thời gian đưa Mạt Mạt lên xe cũng không có, anh về quân đồn, Mạt Mạt bắt đầu thu dọn hành lý. Quà Mat Mat tặng trưởng boi là quân áo, đều là cô làm gần đây.
Thời gian hai ngày trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến lúc rời đi, vé tàu là đi buổi trưa, nhưng đại viện cách nhà ga có hơi xa, sáng sớm, Mạt Mạt đã dẫn bọn nhỏ đi rồi.
Lưu lượng người ở nhà ga thủ đô là lớn nhất, người đến người đi, kiểm tra vé rồi vào phòng đợi, bởi vì là mùa hè, người lại nhiều, mùi vị không phải là quá tốt.
Mạt Mạt thở dài, ở niên đại này, tàu hoả màu xanh không có điều hoà, một ngày một đêm có chút chịu đựng được.
Tàu hoả vào trạm bắt đầu kiểm tra vé, Mạt Mạt đã tìm đến được gian phòng rất nhanh, cất kỹ hành lý mà đã mồ hôi đã chảy đầm đìa.
Mạt Mạt lấy cái quạt ra, bọn nhỏ cũng không hoạt bát, vô cùng iu xìu, đợi tàu hoả chạy, có một chút gió thổi vào từ bên ngoài cửa sổ, bọn nhỏ mới hoạt bát trở lại.
Tùng Nhân cầm lấy cái quạt: "Mùa đông lạnh, mùa hè nóng, mẹ ơi, lần sau đến mùa xuân chúng ta về đi."
Mạt Mạt: "Thật ra thì mẹ nghĩ là, nhưng các con không được nghỉ. "
Tùng Nhân gào lên: "Tại sao tàu hoả không có quạt chứ?”
Vân Kiến trợn mắt: "Đừng nghĩ đến chuyện tốt nữa, đưa cái quạt cho cậu."
Tàu hỏa chạy đến buổi tối mới mát xuống một tí, một đêm ngủ thoải mái, trưa ngày hôm sau đến Dương Thành rồi.
Nhiệt độ không khí ở Dương Thành thấp hơn so với thủ đô, gió nhẹ thổi qua, vô cùng mát mẻ.
Thanh Nghĩa tới trạm đón, Tùng Nhân như một con nghé con, lao tới, sức của Tùng Nhân rất lớn, đâm vào thân thể Thanh Nghĩa vụt một cái: "Thằng nhóc thối, cháu có thù với cậu à?"
Tùng Nhân cười hì hì: "Không có, là cháu nhớ cậu ba."
Thanh Nghĩa nhéo mặt Tùng Nhân một cái: "Coi như là cháu có lương tâm."
Mạt Mạt đi tới, Thanh Nghĩa đỡ lấy hành lý: "Chị, trên đường đi chắc là mệt muốn chết rồi hả."
"Mệt thì không mệt, chỉ là nóng, em chờ lâu rồi hả?"
"Không, em cũng vừa mới đến thôi."
"Cha mẹ đâu? Ở nhà à?"
"Không, đều ở nhà bà ngoại, chúng ta đến thẳng đó."
"Được"
Mạt Mạt dẫn bọn nhỏ trở về, Miêu Chí và Thẩm Phương cũng không ngủ trưa nữa, cả nhà hỏi Mạt Mạt tình hình ở thủ đô.
Trưởng bối chính là như thế, mặc dù trong điện thoại đã biết cuộc sống không tệ, nhưng vân muốn nghe chính miệng Mạt Mạt nói một lần, chỉ có như vậy, các trưởng bối mới có thể yên tâm.
Mat Mạt nói ti mỉ cuộc sống ở thủ đô, biết Mat Mạt sống tốt, cả nhà đều yên tâm.
Sau đó Mạt Mạt phân chia quà mang về, hành lý cũng trống không.
Mạt Mạt ở chỗ của ông ngoại, Liên Quốc Trung và Điền Tình đưa Liên Kiến Thiết về nhà.
Mạt Mạt về thì ở căn phòng cô vẫn ở, thay bộ quần áo, Thanh Nghĩa gõ cửa tiến đến, Mạt Mạt hỏi: "Có việc gì à?"
"Phải, có chút việc, chị, sau khi chị về, có thể giúp em xem phòng trọ được không?"
"Em sắp đến thủ đô? Hay là giúp người khác?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận