Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1249. Bi gài 1

Chương 1249. Bi gài 1Chương 1249. Bi gài 1
BỊ gài 1
Dương Tuyết mặc một chiếc váy liền không tay, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, đi cùng với một người đàn ông mập mạp. Bàn tay mập mạp của người đàn ông kia vuốt ve eo Dương Tuyết rồi chậm rãi di chuyển xuống.
Dương Tuyết cũng không trốn, ngược lại còn tiến lại gần thâm thì bên tai người đàn ông mập map kia nữa.
Mạt Mạt cảm thấy, nếu Dương Phong nhìn thấy một màn này, nhất định sẽ tức chết luôn.
Xe quay đầu lại, Mạt Mạt không nhìn theo nữa, nhìn sang phía khác.
Rất nhanh xe đã đến trung tâm mua sắm. Trung tâm mua sắm thành phố Z cũng là cửa hàng bách hóa, trung tâm mua sắm tự xây dựng vẫn chưa có.
Hiện tại, mọi người kinh doanh cơ bản đều tập trung vào những đồ vật sử dụng hàng ngày, còn chưa nghĩ tới lĩnh vực này.
Các trung tâm mua sắm của thành phố Z rực rỡ sắc màu hơn thủ đô, với sự trỗi dậy của ngoại thương cùng với vị trí địa lý gần thành phố G, cuộc sống của mọi người bắt đầu dần dần công nhận hàng hiệu.
Trung tâm mua sắm đã có cửa hàng có thương hiệu, vì hôm nay là chủ nhật nên dù đã buổi chiều nhưng trong trung tâm mua sắm vân còn rât nhiêu người.
Mạt Mạt chủ yếu là mua quần áo, cô cần mấy bộ trang phục công sở, bọn nhỏ lại cao lên, cũng cần quần áo mới.
Về phần Trang Triều Dương cũng cần mua một bộ dự phòng, tính ra đồ cần mua thật đúng là không ít.
Cả nhà đi mua quần áo trước, Mạt Mạt chọn mấy bộ âu phục mặc thử, tuy rằng không hợp mốt và khéo léo như ở tương lai nhưng ở thời đại này cũng đã rất bắt mắt rồi.
Trang Triều Dương cảm thấy vợ thử cái nào cũng đẹp, cuối cùng mua cả ba bộ Mạt Mạt thử qua.
Mạt Mạt: "...
Sao cô lại có cảm giác Trang Triều Dương giống như tổng tài bá đạo vậy, vừa nghĩ đến việc mua mua mua, suýt chút nữa Mạt Mạt đã bật cười thành tiếng.
Trang Triêu Dương thấy vợ mình vui như vậy, suy tư một chút rồi lại nghĩ mua thêm cái gì cho vợ, vốn không thích đi dạo phố, đột nhiên lại có hứng thú.
Sau đó, bọn Tùng Nhân liền phát hiện, cha vẫn kéo bọn chúng đến cửa hàng quần áo nữ, túi xách trong tay bọn chúng đều là quần áo của mẹ.
Tùng Nhân và An An liếc nhau một cái: "Cha mua quần áo, so với mẹ còn dọa người hơn."
Cuối cùng cũng ra khỏi trung tâm mua sắm, Mạt Mạt thử quân áo đến mệt lả, Trang Trieu Dương ngược lại hứng thú bừng bừng: "Đã đi dạo hết trung tâm mua sắm rồi, hay chúng ta lại đến cửa hàng kiều hối xem một chút nhé."
Mat Mạt: "..."
Bọn nhỏ thì gào thét: "Chúng con muốn về nhà, chúng con muốn về nhà."
Mạt Mạt vừa thấy Trang Triều Dương còn có ý muốn đi, vội vàng mở miệng: "Về nhà đi, em cũng mệt rồi."
Trang Triều Dương vẫn chưa thỏa mãn, nhưng nhìn vợ con đều mệt mỏi: "Được rồi, về nhà thôi."
Mạt Mạt thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng về nhà.
Về đến nhà, Trang Triều Dương đi nấu cơm, bọn nhỏ xách quần áo của mình lên lầu nghỉ ngơi.
Mạt Mạt trở lại phòng ngủ, đếm nhẩm một chút, được lắm, ba bộ âu phục, bốn cái đầm, còn có hai cái quần nữa, mấy túi trên mặt đất đều là của cô.
Mạt Mạt cảm khái, đàn ông mua đồ, đôi khi, so với phụ nữ còn điên cuồng hơn.
Bởi vì đi dạo phố mệt mỏi nên ăn cơm cũng rất ngon. Mạt Mạt ăn cơm xong liền buồn ngủ, chờ Trang Triều Dương dọn dẹp phòng xong, Mạt Mạt đã ngủ say rồi.
Trang Triều Dương đứng ở bên giường, mím môi, anh còn muốn làm chút vận động tiêu thực! Phải, cả tuần này, chưa được ăn một miếng thịt nào đâu đấy! Ngày hôm sau Trang Trieu Dương tràn đây oán niệm rời đi, Mạt Mạt thiếu chút nữa trợn trắng mắt, trách ai chứ, Trang Triều Dương phải trách chính mình mới phải.
Mạt Mạt tiễn Trang Triều Dương đi rồi đi làm.
Mạt Mạt vừa họp xong, trợ lý bước tới: "Luật sư Liên, có người tìm chị."
Mạt Mạt đặt tài liệu xuống: "Ai thế?"
Trợ lý nói: "Một người họ Từ, tên là Từ Liên."
Mat Mat nghỉ hoặc không biết vì sao Từ Liên lại tới tìm cô, nhưng cô và Từ Liên không quen biết, không cần phải gặp cô ta trong giờ làm việc. Cô ngồi xuống nói: "Không gặp."
Trợ lý nói: "Dạ, em biết rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận