Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 959. Thu Hút 1

Chương 959. Thu Hút 1Chương 959. Thu Hút 1
Thẩm Triết đi vào,"Tại sao lại nói như vậy?"
Mạt Mạt gọi lớn cậu đang rửa tay,"Cậu ơi, cậu xem ai đến thăm cậu này."
Đôi tay thay giày của Thẩm Triết ngưng lại, nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên, một người đàn ông đeo kính, tuy rằng tóc bạc một nửa nhưng diện mạo bên ngoài không có bất cứ thay đổi nào.
Thẩm Triết nói lớn,"Chú ạ."
Miêu Niệm cười/A Triết à! Nhóc này lớn như thế này rồi."
Thẩm Triết dạ một tiếng,'Chú, có thể gặp được chú quá tốt rồi, mùa thu này ông nội tới."
Miêu Niệm nhíu mày,"Mùa thu thì chú không gặp được rồi, tuy nhiên Tết có thể về được, cha mùa đông có thể đến không?"
Miêu Niệm cũng nhớ cha mình, nhưng ông ấy có chức trách phải phụ trách.
Thẩm Triết mỉm cười,'Ông nội về thì không đi nữa đâu ạ, việc ở nước ngoài giao hết cho cha cháu, ông nội tìm về cội nguồn, nhất định có thể gặp được an"
Miêu Niệm tươi cười,"Thế thì quá tốt rồi."
Thẩm Triết có rất nhiều chuyện muốn nói chuyện với chú của mình, Miêu Niệm lại lạnh lùng một chút, nhưng vẫn nhớ mong người nhà của mình, bao nhiêu năm như vậy không được gặp cha, không gặp được anh trai, ông ấy cũng nhớ nhung lắm.
Thẩm Triết chỉ kể những chuyện tốt, không hề kể những chuyện không tốt, thật ra nhà họ Thâm tuy đã phát triển ở nước ngoài từ rất sớm rồi, nhưng rốt cuộc vẫn là người ngoại tộc, Thẩm Triết biết được sự phát triển của tương lai, nhưng những vấn đề nan giải mà mỗi thời kỳ phải đối mặt, đều cần tự mình đi giải quyết.
Nhà họ Thẩm trước đây ở trong nước, mỗi lần liên tục bảo tôn gia tộc không hề có khó khăn quá lớn, nhưng ra nước ngoài mới biết, những cái gọi là vấn đề nan giải, những vụ kiện không ngừng nghỉ, đủ kiểu khó khăn vây lấy.
Bây giờ thì tốt rồi, nhà họ Thẩm cuối cùng cũng vượt qua được, bọn họ là những người thắng lợi, cuộc sống sau này sẽ càng trở nên tốt hơn.
Cuộc sống của Miêu Niệm thì đơn giản hơn rất nhiều, mỗi ngày không phải làm thí nghiệm thì chính là suy nghĩ vấn đề, cuộc sống chỉ có ba địa điểm đó chính là viện nghiên cứu, nhà ăn và phòng ký túc xá!
Mấy câu nói của Miêu Niệm đã nói rõ ra hết cuộc sống hơn hai mươi năm, vẻ mặt của Thẩm Triết hơi có chút vi diệu!
Mạt Mạt bưng bánh chẻo đi ra, trong lòng không khỏi cười trộm, Thẩm Triết muốn nghe nhất chính là chuyện của mẹ Vân Kiến, đáng tiếc, cậu lại không biết kể chuyện, mợ là những hồi ức quý giá nhất của câu, ông ấy sẽ chỉ cất giữ cho riêng bản thân mình, mỗi ngày đêu nhớ lại trong giấc mơ của mình.
Bánh chẻo của Mạt Mạt đã được đưa hết lên bàn ăn.
Vân Kiến mới đưa đám trẻ con về nhà, đám trẻ con rất vui vẻ, hôm nay có rất nhiều người, vườn thú có động vật mới đó!
Trên cổ An An có đeo máy chụp ảnh,"Mẹ, con chụp ảnh được động vật mới, đợi rửa ra cho mẹ xem."
Mat Mạt cầm lấy máy ảnh,"Được, nhưng mẹ phải phê bình con, tại sao lại đeo máy ảnh lên cổ? Không phải mẹ đã nói rồi sao, hiện giờ trộm cướp không ít đâu, con đeo khoe khoang như thế này, nhỡ may bị cướp giật thì biết làm sao?"
An An cúi đầu,"Mẹ, con sai rồi."
Vân Kiến giải thích thêm,"Trong đại viện rồi An An mới đeo lên, không phải ở bên ngoài đâu, chị, An An nhớ lời chị dặn mà!"
Mạt Mạt cúi đầu, nhìn An An,"Tại sao lại đeo máy ảnh ở đại viện?"
Hai mắt An An đỏ bừng,"Mẹ, con không đúng, con không nên đeo lên cổ."
Mạt Mạt kéo An An đang khóc rấm rứt, đứa bé này từ nhỏ đã khác biệt, vì thế Mạt Mạt quan tâm đến An An hơn Tùng Nhân nhiều, An An sau này đi theo Hướng Húc Đông, cái gì tốt đều cho An An hết, An An chơi đồ cổ, phát hiện có thể hấp dẫn ánh nhìn của các bạn nhỏ, khiến bọn chúng chú ý đến mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận