Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chuong 780. Chay 2

Chuong 780. Chay 2Chuong 780. Chay 2
Tôn Nhuy nhìn thấy bạn học mặc không đẹp thì đáy mắt hiện lên vài phần xem thường, nhưng trên mặt lại không biểu lộ gì, còn nhiệt tình giúp đỡ bạn học liệt kê ra những ưu điểm trong dáng vẻ, đang hưởng thụ sự cảm ơn của bạn học.
Bàng Linh bị làm cho buồn nôn: "Quả nhiên là bạch liên hoa, thật khiến người khác buồn nôn."
Bàng Linh từ miệng Mạt Mạt mà biết tới bạch liên hoa.
Tính cách của Bàng Linh và Tề Hồng có chút giống nhau, lúc chán ghét một người thì chán ghét đến tận xương tuỷ, huống chi, Tôn Nhuy còn là sói mắt trắng.
Bàng Linh cũng không thèm nhỏ giọng, sắc mặt Tôn Nhuy thay đổi, Bàng Linh, cô ta không dám chọc vào.
Hai ngày nay Tôn Nhuy sống ở trường, ở trong lớp đã kiếm đủ hảo cảm, có người đã bất bình vì Tôn Nhuy: "Bạn học, sao cậu có thể nói Tôn Nhuy như vậy?"
Bàng Linh khoanh tay, híp mắt lại: "Chỉ căn cứ vào sói mắt trắng, có phải là Tôn Nhuy hay không?"
Tôn Nhuy không dám trả lời Bàng Linh, sốt ruột đến độ cả trán đều là mồ hôi, sau đó kịp phản ứng, sao cô ta phải sợ Bàng Linh, Bàng Linh không ve lại nhà họ Phạm được, cô ta bây giờ cũng không kém mà, sao nhìn thay Bàng Linh lại lạnh người chứ?
Cô ta không thể kém hơn so với Bàng Linh, sự sợ hãi chất chứa thành oán hận, cô ta chán ghét Bàng Linh, đều tại Bàng Linh, Hạ Ngôn mới coi cô ta là cái đinh trong mắt, đều tại Bàng Linh.
Đôi mắt Tôn Nhuy ngập nước: "Tôi biết cô oán trách tôi, nhưng đây là quyết định của cha, thật sự không phải là tôi."
Tôn Nhuy am Ờ nói xong, đóng vai nhân vật bị bắt nạt, người bên cạnh Tôn Nhuy bắt đầu lên án Bàng Linh.
Bàng Linh vốn dĩ có chút giống con trai, Tôn Nhuy vừa khóc, ưu thế càng lớn hơn, những người đi ngang qua đều cho rằng là Bàng Linh sai
Đáy mắt Tôn Nhuy là sự đắc ý, anh trai nói rất đúng, làm tốt quan hệ với bạn học rất quan trọng, thời khắc mấu chốt thật sự giúp được.
Tất cả đều là những tiếng nói lên án Bàng Linh, người vây xung quanh không ít, học viện kinh tế ở phía sau cũng đi ra, đến lúc Hướng Hoa nhìn thấy thì đã muộn rồi.
Hướng Hoa tức giận gần chết, tại sao Tôn Nhuy lại đối mặt với Bàng Linh.
Mạt Mạt nhìn Bàng Linh, cô ấy không phải người không có đầu óc, nếu như Bàng Linh không có đầu óc thì cũng khỏi phải làm công an.
Bàng Linh giống như đang xem kịch, nhìn Tôn Nhuy diễn một vở kịch, hoàn toàn không thèm để ý đến những người xung quanh đang lên án: "Diễn xong chưa?”
Tôn Nhuy cảnh giác Bàng Linh.
Bàng Linh bật cười: "Cô sợ cái gì? Nhiêu người như vậy, tôi có thể ăn thịt cô chắc?"
Tôn Nhuy lau nước mắt, nhìn Bàng Linh run lẩy bẩy.
Bàng Linh giễu cợt: "Tôn Nhuy, có phải cô quên là tôi làm gì rồi hay không?"
Tôn Nhuy mở to hai mắt nhìn, cô ta thật sự quên mất.
Bàng Linh cười nhạo: "Xem ra là nhớ ra rồi à, cô không cần đánh lừa dư luận, tôi làm công an, tôi được giữ chức vụ ban đầu để đi học, cô biết vu khống công an là tội gì không? Cũng đúng, cô học nghệ thuật, tôi mới học luật."
Vẻ mặt Tôn Nhuy xinh đẹp sáng rực rỡ, bên trong lại là một người bất tài vô dụng, cái gì cô ta cũng không hiểu, không biết, mới càng khiến người khác sợ hãi.
Hướng Hoa đứng bên ngoài, thấy sắp hỏng rồi, nếu còn tiếp tục nữa, thanh danh của Tôn Nhuy sẽ hỏng mất, vội vàng chen vào đám người, Hướng Hoa có biện pháp của mình, lôi kéo Tôn Nhuy: "Em ở đây à, anh đang tìm em đây. Qua đây giúp bọn anh chụp mấy tấm hình."
Tôn Nhuy thấy cứu tỉnh tới thì thở phào nhẹ nhõm: "Vâng." Hai anh em chạy cũng nhanh, xuyên qua đám người là mất hút, mặc dù đã bảo vệ được phần lớn thanh danh của Tôn Nhuy, nhưng tất cả mọi người cũng không phải người ngu, cũng nhìn ra một vài vấn đề.
Đám người rời đi, Bàng Linh bĩu môi: "Coi như cô ta chạy nhanh."
Mạt Mạt: "Lần sau cô ta thấy cháu nhất định sẽ tránh."
Bàng Linh: "Tránh cháu là phải, cháu còn không muốn nhìn thấy cô ta đâu, nếu không phải vừa rồi ngứa mắt với dáng vẻ mà cô ta làm ra, còn lâu cháu mới mở miệng."
Mạt Mạt nhìn thời gian: "Đi thôi, thời gian không còn sớm nữa, ăn cơm trưa đi, còn phải lao động nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận