Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1304. Cam kết 2

Chương 1304. Cam kết 2Chương 1304. Cam kết 2
Mạt Mạt: "Các con về vào cùng ngày hôm đấy à?"
Tùng Nhân xới cơm cho mình, gật đầu: "Vâng, buổi sáng ngày mai 5 giờ đi, buổi tối ngồi xe trở về. "
"Tất cả học sinh trong lớp đều đi?"
Tùng Nhân lắc đầu: "Đây là tự nguyện, hiện tại đến mùa thu hoạch rồi, có vài bạn học về nhà hỗ trợ, chỉ có một phần nhỏ đi."
Mạt Mạt: "Có giáo viên không?”
Tùng Nhân: "Không, nhưng có mấy nhóm học sinh trường cấp 3, mẹ, mẹ yên tâm đi, không có chuyện gì."
Mạt Mạt trừng mắt Tùng Nhân: "Cái gì mà không có việc gì, nhiêu hoa sen, nghe xong là thay có nước rồi, con đừng cho là mình vừa học bơi xong là lợi hại, mẹ có thể nói cho con, không cho phép xuống nước, không cho phép chơi trong nước, nghe rõ không."
Tùng Nhân còn muốn xuống nước chơi, cúi đầu không lên tiếng, Mạt Mạt: " Con không đồng ý, vậy thì đừng đi”
Tùng Nhân vội ngẩng đầu, không đi không thể được: "Mẹ, con đồng ý, đồng ý."
Mạt Mạt chỉ An An và Thất Cân: "Hai đứa em trai của con đều nghe thấy rồi, nếu như con nói không giữ lời, mẹ sẽ tịch thu kim khố của con."
Tùng Nhân gào lên: "Mẹ, mẹ thật là quá tàn nhẫn, bây giờ con không buôn bán nữa, nếu như không có kim khố, con sống thế nào al"
Mạt Mạt: "Vậy thì con phải nghe lời, đừng có ý lừa gạt mẹ, mẹ sẽ đi hỏi."
Tùng Nhân thở dài: "Con biết rồi."
Mạt Mạt uy hiếp để cho Tùng Nhân làm cam kết, lúc này Mạt Mạt mới yên tâm hơn chút.
Bởi vì Tùng Nhân muốn đi chơi, cơm một ngày phải tự mang, Tùng Nhân trái lại đơn giản, trực tiếp lấy bánh kẹo và bánh ngọt từ trong ngăn tủ ra.
Những thứ đồ ăn này có Mạt Mạt mua, lại có một số là mẹ nuôi tặng, Khởi Hàng cũng đưa tới không ít, đều là nhà máy nhà mình sản xuất, hạt thông và quả phỉ.
Mạt Mạt thấy Tùng Nhân xếp đầy cặp sách, đưa túi sách sang: "Ăn những thứ này cũng không đỡ đói, đồ ăn vặt này một ít là đủ rồi, buổi sáng ngày mai mẹ chuẩn bị cho con chút cơm mang theo."
Tùng Nhân cũng ăn đủ đồ ăn vặt rồi, lúc nhỏ đồ ăn vặt còn chẳng nhiều, nhưng từ lúc đi đến thủ đô, đồ ăn vặt chưa bao giờ hết, ăn nhiều hơn, cũng sẽ có lúc đủ, nghe mẹ nói chuẩn bị đồ ăn cho, đã để lại hơn phân nửa đồ ăn vặt.
Tùng Nhân cười khúc khích: "Mẹ, mẹ vất vả rồi, con bóp vai cho mẹ.”
Mat Mạt: "Nói, có chuyện gì?"
Tùng Nhân xoa tay: "Mẹ, con có thể mang máy ảnh đi không? Không phải con đi khoe khoang, con chỉ muốn chụp ảnh lưu niệm, cũng muốn cho mẹ và em trai nhìn một chút, bạn học nói, thật sự rất đẹp."
Mạt Mạt: "Nhớ chụp nhiều vào."
Tùng Nhân a một tiếng : "Mẹ, mẹ đồng ý."
Mạt Mạt gật đầu : "Ừm."
Tùng Nhân : "Mẹ, mẹ quá tốt rồi."
Mạt Mạt động bả vai, Tùng Nhân lập tức hiểu ý, xoa bóp bả vai cho Mạt Mạt.
Thằng nhóc Tùng Nhân này lực tay nhỏ hơn so với Trang Triều Dương, ấn thì đừng nói, thật thoải mái.
Mạt Mạt nhìn Tùng Nhân vui vẻ khẽ cười, cô cũng là người nuông chiều con cái, cô cũng đã nghe nói, giàu nuôi con gái nghèo nuôi con trai, nhưng Mạt Mạt không cho là như vậy, con cái sau này thế nào, thật ra đều liên quan đến sự dạy bảo của người lớn.
Ngày hôm sau, bốn giờ sáng Mạt Mạt dậy, nấu cơm, ướp thịt, làm chín thịt, chờ cơm chín rồi, làm cơm nắm thịt.
Mạt Mạt lại luộc năm quả trứng gà, rán cá thu đao, dùng hộp cơm giữ nhiệt sắp xếp gọn gàng, như vậy đồ ăn đến trưa cũng sẽ không nguội.
Lúc Tùng Nhân thức dậy, ăn sáng xong, chờ Dương Lâm đến, đeo túi xách mang theo hộp cơm đi.
Mạt Mạt trở về ngủ thêm một lúc, chờ đến bảy giỜ ăn sáng xong, dẫn theo An An và Thất Cân đi đón chị Vương, hôm nay là ngày đầu tiên của tháng 11, ưu đãi là vô cùng lớn. Lúc cả đoàn người Mat Mat đến cửa hàng, cửa đã có không ít người đợi, chờ cửa hàng mở cửa, Mạt Mạt nhìn đánh giá cả, thật rẻ.
Vương Thanh tiến vào đã tách Mạt Mạt ra, hai người đã hẹn, tập hợp ở cửa chính.
Mạt Mạt dẫn theo bọn nhỏ, cũng không chen đến chỗ nhiều người, đứng xếp hàng đàng hoàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận