Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1223. Kế sách 1

Chương 1223. Kế sách 1Chương 1223. Kế sách 1
Kế sách 1
Trang Triều Dương buông cái túi trong tay xuống, Mạt Mạt đón lấy Thất Cân, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Trang Triều Dương chỉnh lại quân phục: "Đưa qua đây đi!"
Tiểu Lưu: "Vâng."
Mạt Mạt cũng tò mò về nhân viên kỹ thuật, trong đầu nhớ đến bộ dạng của cậu Miêu Niệm, nhân viên kỹ thuật thì thế nào cũng phải ba bốn mươi tuổi rồi.
Nhưng khi Mạt Mạt nhìn thấy người thì tròn mắt rồi, là nhân viên kỹ thuật nữ còn rất trẻ trung, khuôn mặt này cũng quá lạnh lùng rồi, Mạt Mạt ngồi cách xa như vậy cũng cảm giác được sự lạnh toát.
Nhân viên kỹ thuật nữ đanh mặt cúi chào: "Ngô Ảnh đến báo cáo."
Trang Triều Dương đã thấy qua tư liệu của Ngô Ảnh, bằng tuổi với Khởi Hàng, bối cảnh không có vấn đề, nếu như có vấn đề cũng không thể trở thành nhân viên kỹ thuật thông tấn.
"Tiểu Lưu sẽ đưa cô đi làm quen với hoàn cảnh, có gì cần cô có thể nói với Tiểu Lưu, chúng tôi có thể làm được thì nhất định sẽ làm, không thể làm được sẽ cố gắng tạo điều kiện để làm."
Ngô Ảnh trả lời rất dứt khoát: "Vâng, sư trưởng."
Nói rồi Ngô Ảnh liền đi theo Tiểu Lưu, đôi mắt của Mạt Mạt sáng rỡ, nói thật thì mặc dù quân trang bây giờ đêu giong nhau, nhưng mái tóc ngắn của Ngô Ảnh rất ngầu, còn điển trai hơn cả Bàng Linh mặc đồ công an nữa.
Nếu như đưa Ngô Ảnh vào làng giải trí của sau này thì nhất định sẽ đánh gục trái tim của rất nhiều thiếu nữ, nói chung đã khiến Mạt Mạt bị mê hoặc rồi.
Trang Triều Dương ho đến tiếng thứ ba mới kéo lại ánh mắt của vợ mình, ngôi sao nhỏ trong đôi mắt như muốn phóng ra ngoài, họ trở thành vợ chồng bao nhiêu năm rồi nhưng vợ chưa bao giờ nhìn anh như vậy.
Trang Triều Dương đột nhiên cảm thấy báu vật cố gắng đào được đã không còn quý báu nữa.
Mạt Mạt cảm thấy phía sau lưng lạnh ngắt, cô cười khan một tiếng, sao ánh mắt của Trang Triều Dương có cảm giác như đang phóng dao vậy? Cô không có làm gì hết!
Trang Triều Dương bế cậu con trai, tỏ vẻ bản thân đã giận rồi, ghen tị rồi, anh ngồi vào chỗ không thèm nhìn vợ.
Cuối cùng Mạt Mạt cũng hiểu ra và tối tăm: "Đồng chí Triều Dương, anh đang ghen với một người phụ nữ hả, anh đúng là càng sống lâu càng lú lẫn đó."
Triều Dương thấy các con đều đang nhìn anh, tai anh đỏ ửng lên, Mạt Mạt trừng mắt nhìn mấy đứa nhóc: "Nhìn cái gì mà nhìn, cha đang xấu hổ còn đứng nhìn." Trang Trieu Dương: "..."
Vợ nói như vậy khiến mặt mũi của anh rơi cái bịch xuống đất, nhìn nụ cười trên khuôn mặt của các con kìa, ái chà, vợ anh bắt nạt anh đến nghiện rồi.
Trang Triều Dương cảm thấy lần sau về nhà nghỉ ngơi nhất định phải lấy lại uy tín của người chồng.
Trang Triều Dương ho khụ khụ một tiếng, cố gắng chuyển chủ đề: "Đi thôi, anh dẫn mọi người đến ký túc xá xem thử, Tùng Nhân cầm đồ ăn đi."
Tùng Nhân và An An cố nhịn cười: "Dal"
Trang Triều Dương bế Thất Cân bước đi rất nhanh, Mạt Mạt đi phía sau cùng, chu đáo đóng cửa lại.
Rất nhanh chóng đến kỳ túc xá, trong ký túc xá có một giường đơn, một cái bàn một cái tu áo, trước cửa có một cái kệ đựng thau rửa mặt, khăn mặt và đồ dùng vệ sinh đều được sắp xếp ngăn nắp, cả căn phòng rất sạch sẽ rộng rãi.
Nhưng các con lại không cảm thấy đơn giản, mặc dù nhìn một cái là thấy hết nhưng Tùng Nhân và An An vẫn tìm kiếm khắp mọi nơi, giống như đang tìm báu vật vậy.
Mạt Mạt đặt hết đồ ăn vào trong tủ, vừa để vừa căn dặn: "Những thứ em làm mặc dù là đồ khô nhưng thời tiết bên ngày rất ẩm ướt, có lẽ là trời sắp mưa rồi, anh nhớ phải ăn đó, đừng để quá lâu, nếu để quá lâu sẽ bị mốc."
Trang Triều Dương nói: "Đồ ăn em đem tới cũng không giau đi, hiên ngang mang vào đây, không biết có bao nhiêu người đang hăm he đó! Anh cũng muốn để lâu một chút, nhưng chưa hết ngày hôm nay chắc đã hết sạch rồi."
Mạt Mạt suy nghĩ cũng đúng, được rồi, cô không cần phải lo lắng nữa.
Trang Triều Dương thấy vợ đang giúp anh giặt quần áo, lần này anh không có ngăn cản, nhìn thấy vợ đang bận rộn vì mình, trong lòng anh rất vui mừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận