Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1798. -

Chương 1798. -Chương 1798. -
Mạt Mạt có chút chua xót trong lòng, công việc của Tôn Nhuy cũng nhọc lòng, vốn dĩ cần bồi dưỡng thân thể, lại tăng tốc suy yếu, bản thân Tôn Nhuy cũng rõ ràng, chính là bởi vì rõ ràng, cho nên cũng càng hy vọng tiết kiệm cho Tiểu Khả càng nhiều sức mạnh.
"Chờ đấy, tôi đi lấy cho cô bát canh gà."
Mạt Mạt nói xong xoay người đến nhà bếp, cô không có ý định khuyên Tôn Nhuy, nói cũng vô ích.
Tâm Bảo uống canh gà còn thừa lại, cuối cùng đều vào bụng Tôn Nhuy, uống canh gà nóng hổi, sắc mặt Tôn Nhuy đã khá hơn nhiều, nhìn thấy bụng Tâm Bảo, dù đã bình thường trở lại, nhưng đáy mắt vẫn lóe lên sự hâm mộ.
Mạt Mạt nhìn thấy, mở miệng: "Công ty cô mới thành lập thế nào?"
Tôn Nhuy thu hồi ánh mắt, nói đến sự nghiệp của mình, tinh thần phấn chấn: "Đã chính thức vận hành, nhận tuyên truyền một bộ phim điện ảnh, vẫn đang chờ xem hiệu quả tuyên truyền."
Mạt Mạt cũng không keo kiệt cho thêm mấy đề nghị: "Các cô cũng đừng hạn chế với những hình thức tuyên truyền như trước đây, có thể sáng tạo ra càng nhiều hình thức mới, thu âm quảng cáo, truyền hình quảng cáo, phát vài phút báo trước phiến, hoặc là đến mấy cửa hàng gần đó có nhiều người để làm tuyên truyền." JU niên đại này không phải ai cũng có điện thoại di động, không có diễn đàn giao lưu để lại tin tức đồn thổi nhanh chóng, chỉ có thể dùng biện pháp ngu ngốc nhất.
Tôn Nhuy nghe hiểu, trong đầu đang nhanh chóng chuyển động, hai mắt sáng rực nhìn Mạt Mạt, hận không thể đi lên hôn mấy cái: "Chị dâu, chị lại nói một chút, em thích nghe."
Mạt Mạt trong lòng trợn trắng mắt, cô cho đều là những đề nghị có thể kiếm tiền, đương nhiên thích nghe rồi, sau đó Mạt Mạt lại nói mấy ý tưởng có thể tuyên truyền nhanh chóng.
Đường cong trên khoé miệng Tôn Nhuy càng lúc càng lớn, những ý tưởng này đều là tiên đó!
Lần này thì hay rồi, Tôn Nhuy y lại vào Mat Mạt, Mạt Mạt đến chỗ nào, Tôn Nhuy cũng theo tới chỗ đó, chỉ hy vọng Mạt Mạt có thể nói nhiều thêm một chút.
Mạt Mạt ngược lại là có tâm trạng tốt nên lên lớp cho Tôn Nhuy, nhưng chín giờ tối rồi, trong mắt Mạt Mạt loé lên tia tức giận: "Ngày mai tôi còn phải đón Mễ Mễ."
Tôn Nhuy cười làm lành, biết mình thái quá, tê dại mở cửa, lúc đi ra còn quan tâm đóng cửa lại, chờ cửa đóng lại rồi, Tôn Nhuy vỗ lên ngực, may mà hiện tại quan hệ không tệ, nếu như đổi thành mười mấy năm trước, chỉ vài phút chị dâu đã có thể ném cô ta ra bên ngoài.
Nhưng sau đó lại cười, ôm laptop, hài lòng đi xuống lâu.
Sáng hôm sau, Mạt Mạt nấu cháo dưỡng sinh, lại nấu canh cho Tâm Bảo, chờ đến chín giờ, Mạt Mạt và An An cùng đi đón Mễ Mễ.
Nửa năm này Mễ Mễ có tham gia mấy lần tranh tài, mặc dù không phải đều chiếm được giải quán quân, thế nhưng thứ hạng không tệ, vẫn vẻ vang như cũ.
Mễ Mễ cũng học được không ít kinh nghiệm trong trận đấu, bù đắp bản thân không đủ, trình độ lại càng nâng cao, mức độ nhận biết ở trong nước cũng càng cao.
Máy bay của Mễ Mễ hạ cánh, che chắn bản thân thật kỹ, chỉ lộ ra một đôi mắt to.
Mặc dù Mạt Mạt rất lâu rồi không gặp Mễ Mễ, nhưng đứa nhỏ mình toàn tâm nuôi dưỡng, Mạt Mạt liếc một chút đã nhận ra, vẫy tay: "Ở đây."
Mễ Mễ kích động xông qua đám người: "Mẹ, con rất nhớ mẹ."
Mễ Mễ chỉ ôm cổ Mạt Mạt, Mat Mạt rất được lợi, cũng rất vui vì tính cách của Mễ Mễ càng thêm hoạt bát hướng ngoại, trước kia Mễ Mẽ sẽ không bộc lộ tình cảm ra ngoài như thế.
Mạt Mạt vỗ nhẹ sau lưng Mễ Mễ an ủi, chờ Mễ Mễ buông lỏng ra, Mat Mạt mới ý thức được: "Hành lý của con đâu?"
Khuôn mặt Mễ Mễ có một chút đỏ ửng, rất nhanh đã biến mất, xoay người chỉ lối ra. Mat Mat nghien răng, Dương Lâm đủ tâm tư đó, thằng nhóc này vậy mà tự mình đi đón Mễ Mễ, Mạt Mạt nhìn Dương Lâm, Dương Lâm nịnh nọt cười: "Dì Liên."
Mạt Mạt một câu hai ý nghĩa: "Có lòng."
Dương Lâm quệt mũi: "Cháu có lòng đối với Mễ Mễ."
Mạt Mạt lôi kéo Mễ Mễ xoay người rời đi, cô cũng ngửi thấy ở giữa Mễ Mễ và Dương Lâm có vị ngọt rồi, cô sợ ngọt chết chính mình.
Người này a, nhắc tới cũng đúng dịp, cả đoàn người vừa ra khỏi sân bay, Lý Tư Mẫn đội mũ lưỡi trai đi tới, đi có chút nhanh, sau đó không may va thẳng vào cậu ấy.
An An phản ứng nhanh, lôi kéo Mạt Mạt tránh đi, tránh né được, Mat Mạt vừa vặn nắm được Mễ Mễ, cũng kéo sang một bên, lần này thì hay rồi, lộ ra Dương Lâm ở phía sau đang kéo hành lý, bị Lý Tư Mẫn đụng phải chạm trán.
Giờ phút này có chút yên tĩnh, nhất là Lý Tư Mẫn đang ôm thật chặt eo Dương Lâm.
Mạt Mạt ngước mắt nhìn Dương Lâm, trong lòng rất bất mãn.
Mễ Mễ cắn môi, cũng không đi lên chất vấn, ở bên cạnh nhìn, nhìn sự việc phát triển, chờ Dương Lâm xử lý và giải thích.
Dương Lâm đen mặt, Lý Tư Mẫn cố ý, tuyệt đối là cố ý, nắm chặt cánh tay mảnh khảnh của Lý Tư Mẫn hatthang ra.
Mat Mat chỉ nghe thấy vài tiếng tách tách vang lên, thông suốt quay người, trên mặt loé lên lửa giận.
Hôm nay bị gài bẫy, Mạt Mạt nháy mắt với An An, An An phản ứng nhanh, chỉ có một người thợ chụp ảnh, An An có thân thủ, rất nhanh đã đoạt được máy ảnh, lấy toàn bộ cuộn phim ra.
Mạt Mạt cầm lấy cuộn phim mà An An đưa, bỏ vào trong túi, Mạt Mạt thầm cảm thấy may mắn, may mà chức năng của điện thoại di động chưa được đầy đủ, may mà chưa có diễn đàn bình luận giao lưu tin tức, nếu không tin tức đầu tiên được truyền ra ngoài, giải quyết vẫn rất phiên phức.
Gánh nặng trong lòng Mạt Mạt lập tức được cởi bỏ, khoa học kỹ thuật tiến bộ phát đạt cũng có chỗ không tốt như chưa phát đạt!
Bên Mạt Mạt xử lý quá nhanh, thợ chụp ảnh cũng không kịp phản ứng, chờ lúc sau phản ứng lại được thì đã muộn, lại thấy sắc mặt Dương Lâm âm trầm, hiện tại cuộn phim cũng mất, rất sợ đắc tội với người khác, trực tiếp bỏ chạy.
Lý Tư Mẫn run lên, cô ta tính toán thất bại rồi.
Dương Lâm hất tay Lý Tư Mẫn ra, lửa giận trong lòng lại bùng cháy, nhưng càng nhiều hơn chính là giận chính mình, những sự việc này đều là cậu ấy gây ra.
Mạt Mạt không có tâm trạng xem Dương Lâm xử lý như thế nào, kéo Mễ Mễ đi ra ngoài, còn bảo An An lấy rương hành lý, trước khi đi An An vỗ vai Dương Lâm: "Quá đào hoa, tự câu phúc đi."
Dương Lâm: "..."
Cậu ấy thật sự muốn uống viên thuốc hối hận, nếu như thật sự có, xin hãy cho cậu ấy một viên, chỉ tiếc hiện tại nói cái gì cũng vô dụng.
Cả nhà Mạt Mạt ngồi trên xe, Mạt Mạt trực tiếp bảo Tiểu Bạch lái xe, khoé miệng Mễ Mễ giật giật, đến cùng cũng không mở miệng.
Mạt Mạt rất hài lòng, cũng vui vẻ, trong lòng con gái vẫn có tính toán trước, Mạt Mạt kiêu ngạo, vẫn là đứa nhỏ do chính mình dạy d6l
Về đến nhà, Dương Lâm còn chưa đuổi theo, Mễ Mễ đã đang phát quà.
Mễ Mễ đưa quần áo cho Tâm Bảo: "Chị dâu, em còn mua xe sơ sinh cho đứa nhỏ, nhưng phải hai ngày nữa mới có thể tới, chị xem trước chỗ quần áo này có thích hợp hay không."
Tâm Bảo cầm quần áo ước lượng: "Chị rất thích cảm ơn em, khiến em phải hao phí rồi, mua quần áo lại mua xe cho trẻ sơ sinh, chị rất ngại, trong tay em cũng không có nhiều tiền."
Mễ Mễ cười ngọt ngào: "Đều là người một nhà, không có gì ngượng ngùng cả, em kiếm được không ít tiền, chị dâu không cần lo lắng."
Mạt Mạt chen lời vào: "Con lại đến sân khấu kịch rồi hả?"
Mễ Mễ vội vàng lắc đầu: "Không, mẹ, tiền của con đều là tiền thưởng tranh tài, tiền thưởng rất nhiều, thật, bây giờ con còn có hơn hai mươi ngàn al”
Mạt Mạt nghe lời này thì yên tâm, vừa định nói chuyện, Dương Lâm đẩy cửa tiến vào.
Mễ Mễ nhìn Mạt Mạt một cái, vội vàng mở miệng hỏi trước: "Đã giải quyết xong rồi?" Chương 1799. -
Dương Lâm xấu hổ, mắt nhìn Mễ Mễ, thấy sắc mặt Mễ Mễ bình thường, lúc này mới thật sự thở phào một hơi, lúc trở về, cậu ấy vô cùng lo lắng không yên, rất sợ Mễ Mễ hiểu lầm.
Thái độ của Dương Lâm đoan chính: "Đã giải quyết rồi."
Mạt Mạt không có hứng thú biết giải quyết như thế nào, kéo tay con gái: "Con chuẩn bị quà gì cho mẹ thế?"
Mạt Mạt cắt ngang Mễ Mễ và Dương Lâm, dù sao chính là không cho Dương Lâm tiếp cận Mễ Mễ.
Mễ Mễ quả nhiên không nhìn Dương Lâm nữa, vui vẻ ngồi xổm xuống, lấy ra một chiếc hộp đẹp de tỉnh xảo: "Đây là kiểu đồ trang điểm mới nhất, không kích ứng da, mẹ bạn học của con dùng không tệ, nên con đặc biệt mang về cho mẹ."
Mạt Mạt mở hộp ra, đồ trang điểm trong hộp thật đúng là tỉnh xảo, chỉ dài bằng ngón tay, Ở trong mắt Mạt Mat quá tỉnh hoa.
Mạt Mạt không hiểu tiếng Pháp, còn phải nhờ Mễ Mễ phiên dịch, giọng của Mễ Mễ rất êm tai, Mạt Mạt nghe rất êm tai, trường học quý tộc thật sự không uổng phí, Mễ Mễ biết bốn thứ tiếng, đồng thời Mễ Mễ cũng vất vả, tuổi còn nhỏ không có quá nhiều thời gian rảnh, mỗi ngày đều đang liều mạng học tập thu nhận kiến thức. Đương nhiên, sự no lực và hồi báo có quan hệ trực tiếp, chỉ có bỏ ra, mới có thể có hồi báo, không bỏ ra sự nỗ lực chỉ muốn đầu cơ trục lợi, thì không có hồi báo.
Mạt Mạt nói với vẻ mặt chờ đợi của Mễ Mễ: "Cảm ơn, mẹ rất thích."
Trong mắt Mễ Mễ loé lên sự vui sướng, sau đó ngồi xuống tiếp tục chia quà, tặng cho An An sách y học, cho Thất Cân mô hình, Tùng Nhân cũng có, cho Tùng Nhân chính là quần áo, cho Trang Triều Dương cũng thế, cuối cùng còn cho Giai Giai búp bê.
Mễ Mễ chia đến cuối cùng, mới phát hiện Giai Giai không ở đây: "Mẹ, Giai Giai đâu?"
Mạt Mạt đặt đồ trang điểm xuống nói: "Ông nội Giai Giai bị bệnh, sau khi khoẻ lại, Giai Giai ở nhà, sau này sẽ không đến đây ở lâu nữa."
Mạt Mạt rất tiếc nuối, Giai Giai quả vui vẻ này không ở đây, hơi người trong nhà đã ít đi rất nhiều.
Nhưng đừng thấy đứa nhỏ Giai Giai còn bé, tâm nhãn không ít, lần này ông cụ Cát bị bệnh, đứa nhỏ này càng trưởng thành hơn, tuổi còn nhỏ trong lòng đã cất giấu nhiều chuyện, cũng trưởng thành rất nhiều, căn bản không giống như đứa trẻ mấy tuổi.
Sức khoẻ của ông cụ Cát tốt rồi, vốn dĩ muốn đưa Giai Giai tới, nhưng đứa nhỏ Giai Giai này không muốn, chính nó yêu cầu ở lại, ở lại học tập, đi theo ông cụ Cát.
Giai Giai tuổi còn nhỏ đã bắt đầu học tập để bảo vệ ông nội và cha mẹ. Mat Mat vui mừng, Giai Giai là đứa trẻ tốt, Giai Giai đã quyết định, Mạt Mạt dĩ nhiên là ủng hộ, ngay cả Thất Cân cũng nhịn xuống nỗi buồn, cuối cùng ủng hộ.
Nhưng Mạt Mạt phát hiện, thằng bé Thất Cân này trước kia làm chuyện gì cũng sẽ không dùng toàn sức, nhưng từ khi Giai Giai không trở lại, Thất Cân làm gì cũng vô cùng nỗ lực, cả người toả ra khát vọng khí thế cường đại.
Mạt Mạt nghĩ như vậy lại nghĩ nhiều, đợi lúc hoàn hồn, Mễ Mễ đã lên lầu thay quần áo, An An đã đến nhà bếp chuẩn bị cơm tối.
Mạt Mạt nghiêng đầu nhìn thấy Dương Lâm vẫn còn đang ngồi, híp mắt: "Cháu vẫn còn ở đây à, hiếm khi trở về, mẹ cháu đã rất lâu rồi không gặp cháu rồi, cháu cũng nhanh về thăm đi."
Mạt Mạt cong khóe miệng, hừ hừ, đấu với cô thằng nhóc này vẫn còn quá non.
Đồ ăn buổi tối là Mạt Mạt và An An cùng nhau làm, phần lớn đều là đồ mà Mễ Mễ thích ăn, một phần nhỏ cho Tâm Bảo bổ sung dinh dưỡng.
Mễ Mễ rất lâu rồi không được ăn đồ mẹ nấu, vốn dĩ khẩu vị rất nhỏ, cứ thế ăn nhiều, sau đó dạ dày trướng lên.
Mạt Mạt chuẩn bị cho Mễ Mễ viên thuốc tiêu cơm, Mễ Mễ uống thuốc, một lát sau mới cảm giác đỡ một chút, lúc này mới có sức nói chuyện phiếm.
Mễ Mễ rất thích trẻ con, từ nhỏ đã thích, tò mò hỏi Tâm Bảo: "Chị dâu, đứa nhỏ trong bụng đã biết là trai hay gái chưa?”
Tâm Bảo sờ bụng một cái, dịu dàng nói: "Không biết, đứa nhỏ là trai hay gái cũng được, chờ đến lúc ra đời rồi công bố."
Mễ Mễ thấy ấm áp bởi nụ cười dịu dàng của chị dâu, cô bé đã không còn nhớ rõ dáng vẻ giả trai của chị dâu trước kia, đây chính là sức quyến rũ khi làm mẹ.
Mạt Mạt mở miệng nói: "Ngày mai cô út tới tìm con, muốn mời con làm khách mời của một bộ phim điện ảnh, mẹ nói trước với con sớm một tiếng, con có đồng ý hay không, trong lòng tự cân nhắc."
Mễ Mễ kinh ngạc: "Khách mời phim điện ảnh, con không phải diễn viên có thể được không?"
"Mẹ nghe ý tứ của cô, hình như là không cần biểu diễn, góp mặt là được, nói rằng chỉ là khách mời, hy vọng con đàn mấy khúc."
Mễ Mễ thở phào: "Như vậy à, chuyện đó không thành vấn đề, ngày nghỉ của con không có thi đấu, có một kỳ nghỉ trọn vẹn."
Đây là chuyện Mạt Mạt vui vẻ nhất, con gái ở nhà càng lâu, cô càng vui vẻ!
Ánh mắt của Mạt Mạt chạm tới máy trợ thính: "Cái máy trợ thính này của con đã đeo rất nhiều năm rồi, cũng nên thay đổi rồi, mẹ bảo người ta nghe ngóng kiểu máy mới nhất, so với cái này càng khéo léo hơn, ngày mai mẹ dẫn con đi đổi?"
Mễ Mễ đưa tay sờ lên lỗ tai, cô bé đã không thèm để ý có phải tàn tật hay không, những năm này, cô bé đã lớn lên, cô bé có giấc mộng của mình, cô bé tự tin, tự tin rồi thì sẽ không lại để ý đến những lời nghị luận.
Mễ Mễ cười: "Mẹ, không cần, hiện tại cái này còn chưa hỏng, chờ nó hỏng rồi hẵng nói."
Cô bé đã không thèm để ý, máy trợ thính có nhỏ nhắn hay không cũng đều giống nhau, cô bé sẽ không đổi.
Mạt Mạt mừng rỡ vì Mễ Mễ thong dong, chuyện chính xác nhất chính là đưa Mễ Mễ ra nước ngoài học đàn dương cầm rồi.
Ngày thứ ba, Mạt Mạt về công ty đi làm, Mễ Mễ muốn đi ra ngoài, Mạt Mạt bảo An An ở nhà, được rồi, cô thừa nhận cô có ý xấu, chính là không muốn Dương Lâm và Mễ Mễ đơn độc ở chung, không có cách nào cả, Dương Lâm cũng là một con sói, cô phải đê phòng.
Buổi tối Mạt Mạt trở về, đúng lúc nhìn thấy Mễ Mễ đang nói chuyện với Đại Song qua hàng rào, Mat Mạt xuống xe, còn có thể nghe thấy Đại Song nói: "Cám ơn em, Mễ Mễ."
Mễ Mễ khẽ gật đầu, xem như tiếp nhận lòng biết ơn, cô bé có thể nói chuyện với Đại Song, cũng là nghe Dương Lâm nói Đại Song đã thay đổi, nhưng cô bé vẫn có sự đề phòng đối với Đại Song, nhưng, tính cách gây ra, cô bé có sao nói vậy, sẽ không thêm thắt nói đối, nói cho Đại Song cũng đều là sự thật.
Mạt Mạt đẩy cửa đi vào sân, Đại Song chào rồi xoay người lại.
Mạt Mạt và Mễ Mễ trở về phòng khách, Mạt Mạt mới hỏi: "Đại Song tìm con có việc gì vậy?"
"Đại Song muốn đến nước Y du học, muốn nghe ngóng tình hình nước Y ở chỗ con."
Mạt Mạt kinh ngạc: "Con bé nghĩ như thế nào lại đi du học chứ?"
ME Mễ rót nước cho mẹ xong mới nói: "Đại Song muốn đi xem thế giới bên ngoài mở rộng tâm mắt, con cảm thấy, chị ấy cũng không hoàn toàn là thật."
Mạt Mạt nhấp nước bọt: "Con nói thử xem nào?"
"Con nghe anh Dương nói, cuối năm chú Dương vê hưu, chú Dương về hưu, mang ý nghĩa là sẽ ở nhà thời gian dài, Đại Song quả thật có lòng muốn đi du học, nhưng càng nhiều hơn chính là muốn rời khỏi nhà, sống một cuộc sống tự do, mà không phải bị quản đông quản tây, còn nữa xa thơm gần thối, Đại Song cũng nghĩ thông qua khoảng cách để rút ngắn tình cảm."
Mạt Mạt cười: "Con ngược lại là thấy rõ."
Mễ Mễ cong mắt: "Con đi ra nước ngoài đến trường cũng không phải luyện không."
Mạt Mạt đau lòng Mễ Mễ, Mễ Mễ nhất định là chịu không ít thua thiệt mới có thể thấy rõ như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận