Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chuong 812.Vinh 2

Chuong 812.Vinh 2Chuong 812.Vinh 2
Mat Mat suy nghĩ kĩ hơn, nhà giàu khi nào kết hôn nhỉ? Đúng rồi, là lúc tốt nghiệp, theo tin hóng hớt, nhà giàu nhất kiến chung tình, tấn công mãnh liệt đồn dập, cuối cùng thành công chinh phục người đẹp.
Cả đời nhà giàu chỉ có một vợ, hai người có tình cảm rất tốt, vợ của nhà giàu là ai nhỉ, Mạt Mạt không nhớ rồi, có xem qua ảnh, nhưng mà đó là lúc rất già rồi.
Kiểu chia tách uyên ương này của Hướng Hoa sẽ bị sét đánh đó.
Tôn Nhụy ăn nhanh nhanh chóng chóng rồi rời đi, Mat Mat nghe thấy Triệu Phong nói,'Hướng Hoa cố chấp với cậu quá, người anh em, cậu không phải là con em gia tộc lớn nào chứ hả, hoặc là cao nhân ẩn sĩ gì đó?"
Đầu Ngụy Vĩ toàn là sọc đen,'Đều không phải, tôi chỉ là một người bình thường, có quỷ mới biết Hướng Hoa nhìn trúng tôi ở điểm nào, nói thật, điểm anh ta nhìn trúng tôi, tôi trả lại không được sao? Chỉ mong sau này đừng có dính lấy tôi nữa."
Mạt Mạt uống canh bị sặc, nhà giàu thay đổi rồi? Mạt Mạt nghĩ tới hình ảnh đó, nhà giàu không làm nhà giàu nữa, nhất định sẽ là một nhà sưu tầm, sau đó cái này không nỡ bán, cái kia không nỡ bán, Mạt Mạt cười không ra tiếng, rất là vui vẻ.
Đúng rồi, nhà giàu giờ không chỉ tránh Tôn Nhụy, Ở ngoài trường gặp Mat Mat cũng trổn, đặc biệt là gặp Mạt Mạt hoặc An An ở đường đồ cổ, nhất định trốn xa thật là xa.
Ngụy Vĩ ít đụng phải Mạt Mạt, bởi vì Mạt Mạt không hiểu đồ cổ, chỉ có An An để cô đi theo thì cô mới đi cùng.
Những lúc khác đều là Hướng Húc Đông đưa An An, Ngụy Vĩ có mấy lần nhìn trúng đồ, đều bị An An cướp mất.
Sau đó Mạt Mạt cũng không còn là đối tượng yêu thâm của nhà giàu nữa rồi, sau mấy lần bị cướp, nhìn thấy Mạt Mạt sẽ nghĩ tới An An, tiếp đến là đồ cổ không mua được, trong lòng sẽ đau, vậy là sẽ trốn Mạt Mạt, mãi cho đến khi mua được đồ cổ mới.
Sau này Mạt Mạt mới phát hiện ra, vẫn là do An An kể, kể chú Ngụy mỗi lần nhìn thấy cậu bé đầu co giò chạy, An An còn rất tổn thương hỏi,"Mẹ, chú Ngụy có phải không thích An An không."
Mạt Mạt im lặng nhìn đồ cổ mới mua trong tay An An,"Con trai, nếu như con không thích đồ cổ nữa, thì chú Ngụy nhất định sẽ đốt pháo ăn mừng."
An An không hiểu,"Mẹ, ý là sao ạ?"
Mạt Mạt cười,"Con có thể hỏi chú Ngụy."
Một câu nói đùa của Mạt Mạt, chẳng ngờ An An đi hỏi thặt, sau đó Ngụy Vĩ nhìn thấy Mạt Mạt thì bối rối.
Bàng Linh gọi Mạt Mạt một tiếng, Mạt Mạt thu hồi lại suy nghĩ, đứng lên, ban nãy Ngụy Vĩ không chú ý đến Mat Mạt, giờ chú ý đến rôi thì lập tức che mắt lại.
Mat Mạt,'..."
Bàng Linh cười lớn, trêu Ngụy Vĩ,"Cái tật này của cậu khi nào mới khỏi nhỉ?"
Ngụy Vĩ bỏ tay xuống, thở ngắn than dài,"Bao giờ An An không thích đồ cổ nữa thì có lễ tôi sẽ khỏi."
Mạt Mạt phì cười, "Thế thì anh phải đợi rồi."
Nguy Vĩ biết,"Ôi trời, tôi đau đầu."
Mạt Mạt đứng nói chuyện một lát rồi bọn họ trở vê phòng học.
Học tiếng Anh được nửa năm, tiếng Anh không còn đơn giản như trước nữa, khó hơn không ít, Mạt Mạt học cũng tương đối được, Bàng Linh thì hơi vất vả.
Buổi tối Mạt Mạt phải ôn bài cho Bàng Linh, Bàng Linh trở thành vợ lính, chông không thường xuyên ở nhà, buông sách tiếng anh trong tay xuống,"Mợ à, cháu cảm thấy vợ lính thật vĩ đại."
Mat Mat cười,'Đúng vậy, vợ lính rất vĩ đại, phải chăm sóc người già, còn nuôi dạy con trẻ."
Bàng Linh còn cất tiếng hát,"Tôi là vợ quân nhân, tôi vinh quang, là lá la la."
Mat Mạt vỗ Bàng Linh,"Đừng hát nữa, tranh thủ học đi."
Mat Mạt vừa nhìn sách tiếng Anh là iu xìu, tiếng Anh khó quá,"Được, học bài, đúng rồi mợ, hôm nay giáo sư Lý tìm mợ có việc gì à!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận