Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chuong 1338. Hunghan 2

Chuong 1338. Hunghan 2Chuong 1338. Hunghan 2
Mat Matthay chỉ có An An, bế Thất Cân trên ghế soÑ: "Anh con đâu?”
An An: "Ném cây gậy đi, nói là kiếm một cây khác trở về."
Mạt Mạt ồ một tiếng, không để ý tính toán của Tùng Nhân, Mạt Mạt vừa mở tỉ vi, Tùng Nhân đã trở lại rồi, trong tay vẫn là cậy gậy dính máu, Mat Mạt: "Con không vứt đi à?"
Tùng Nhân chạy về, trên trán đều là mồ hôi: "Mẹ, tin tức lớn, Trịnh Nghĩa, Trịnh Nghĩa vừa mới trở về, đụng phải Từ Liên, đưa Từ Liên đến bệnh viện rồi."
Mạt Mạt a một tiếng, thật là khéo, tám trăm năm không trở lại, ấy vậy mà lúc trở về lại đụng phải Từ Liên, còn thương hoa tiếc ngọc đưa Từ Liên đi bệnh viện, bây giờ có náo nhiệt lớn rồi, chờ Diệp Phàm nghe được tin, ngược lại cô muốn xem xem, lúc này Từ Liên còn ở lại thế nào được.
Trang Triều Dương đút miếng quýt cuối cùng vào miệng con trai út, trừng mắt với Tùng Nhân: "Cái gậy này con mà dám vứt đi, cha sẽ chặt chân con, ra ngoài treo ở chỗ bắt mắt nhất ngoài cửa chính cho cha."
Tùng Nhân nuốt nước miếng ực một cái, hôm nay cậu bé coi như đã thấy được sức chiến đấu của mẹ, lòng dạ đen tối của cha, cây gậy này vừa đánh người lại treo ở chỗ dễ thấy nhất, còn không phải là muốn hù chết người khác hay sao? Tùng Nhân nhớ lại gần đây mình rất nghe lời, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ngoan ngoãn treo cây gậy ở chỗ dễ thấy nhất.
Dương Lâm đang ở ngoài cửa chờ Tùng Nhân, thấy động tác của Tùng Nhân: "Anh trúng gió à? Sao còn treo trên cây?”
Tùng Nhân cột chắc cây gậy: "Ý của cha anh..."
Trong lòng Dương Lâm lòng vòng quanh co, trong nháy mắt đã hiểu ý: "..."
Mạt Mạt chuyển kênh một lượt, cũng không có gì mình thích, dứt khoát tắt TV: "Triều Dương, trong nhà hết thức ăn rồi, bây giờ còn sớm, hai chúng ta đến chợ mua chút đồ ăn trở về đi?"
Trang Trieu Dương ước gì được ở một mình với vợ: "Được, An An ở nhà trông em nhé."
An An: "Vâng."
Thất Cân nhìn mẹ, lại nhìn cha: "Haizz!"
Mat Mat:
Trang Triều Dương không để ý tới con trai út cảm khái thở dài, rất nhanh đã thay quần áo: "Đi thôi."
Mạt Mạt: "Vâng."
Mạt Mạt và Trang Triều Dương đi ra ngoài, ra khỏi đại viện gặp được Diệp Phàm, hôm nay thật đúng là khéo, hai người này chân trước chân sau trở về.
Tám giơ ba mươi, Mạt Mạt và Trang Triều Dương đến chợ, mua không ít cá và thịt, Mạt Mạt thấy hoa quả tươi cũng mua một ít.
Từ chợ về đại viện, là phải đi qua con đường phồn hoa nhất, nhiều nhà hàng, nhiều cửa hàng, Mạt Mat không phải tuwj lái xe thì thích nhìn ra ngoài cửa sổ, liếc thấy Kỳ Dung, bên cạnh anh ta có một cô gái ăn mặc thời thượng, cô gái đang cố gắng nắm tay Kỳ Dung.
Trang Triều Dương lái đi, Mạt Mạt quay đầu lại nhìn chằm chằm, mãi đến khi không thấy nữa mới ngồi xuống, Mạt Mạt đen mặt, Kỳ Dung quả nhiên không phải người tốt.
Ở niên đại này đã cởi mở hơn một chút, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn là một chút, ở trên đường phố nắm tay công khai thì vẫn chưa có, thế nhưng hai người kia tay lại gắn với nhau.
Mạt Mạt thầm cảm thấy may mắn, may mà cô quyết định thật nhanh, lát nữa đi về phải hỏi Nguy Vĩ, rốt cuộc Triệu Phong đã về hay chưa, cô ở bên này rất chờ tin tức!
Triệu Phong không được thì để Trang Triều Dương giới thiệu, tìm người có nhân phẩm tốt.
Trong lòng Mạt Mạt phỏng đoán sự việc, về nhà chuyện đầu tiên là gọi điện thoại cho Nguy Vĩ, anh ta đang ở nhà máy, cũng không cần Mạt Mạt nói: "Mạt Mạt, tôi đang muốn nói với cô, Triệu Phong sẵn lòng thử một chút với Từ Lị, cô xem lúc nào hẹn thời gian."
Mạt Mạt cười: "Quá tốt rồi, vậy được, tôi gọi điện thoại cho Từ Li hỏi một chút." Ngụy Vĩ: "Được, vậy tôi làm việc trước."
Mạt Mạt: "Được."
Mạt Mạt cúp điện thoại, bấm số điện thoại ký túc xá của Từ Lị, đáng tiếc không ai nhận, lại gọi hai cuộc nữa cũng không có ai nghe, Mạt Mạt chỉ có thể bỏ đi, chuẩn bị buổi tối lại gọi đến.
Trang Triều Dương từ phòng bếp đi ra: "Nghĩ gì mà lại làm bà mối rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận