Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 258. Có khi nào bị diệt khẩu không 2

Chương 258. Có khi nào bị diệt khẩu không 2Chương 258. Có khi nào bị diệt khẩu không 2
Có khi nào bị diệt khẩu không 2
Lúc cả nhà Mạt Mạt biết tin thì cả nhà chú út đã chuyển vào thành phố, Mạt Mạt nhẩm tính ngày tháng, mới có mấy ngày, quá nhanh.
Người mà, vừa nhắc tới Tào Tháo thì Tào Tháo đã tới, Mạt Mạt vừa mới nói xong thì tối hôm sau chú út và thím út đã dẫn theo Liên Tùng, canh đúng giờ cơm thì cả nhà tới cửa.
Mạt Mạt nhìn lên, chú út để cho cả nhà Liên Sơn và Hạ Hoa ở lại nông thôn, đây là còn nhớ thương đợt phát lương mùa thu của đại đội. Nếu chẳng may trong thành phố không đủ ăn thì còn có thể lấy từ nhà con trai lớn, tính toán như vậy đúng là không ai bằng.
Liên Quốc Trung bình tĩnh ngồi ăn cơm, cũng không gọi cả nhà bọn họ ngồi ăn cùng.
Liên Ái Quốc xoa tay: "Anh cả."
Liên Quốc Trung uống một ngụm rượu: "Chờ chúng tôi ăn cơm xong đã rồi nói sau."
Bụng Liên Ái Quốc réo ùng ục, nhưng đối mặt với nắm đấm sắt của anh cả thì vẫn không dám lên tiếng. Lỗ tai cặp song sinh giật giật, tốc độ hạ đũa càng nhanh hơn, chỉ một chốc mà đã càn quét sạch sẽ.
Mẫn Hoa tức giận véo thịt ông chồng mình, Liên Ai Quốc đau đến nhe răng tron mắt, nhưng vừa chống lại đôi mắt của anh cả mình liền biến thành người câm, thịt phía sau lưng theo phản xạ lại đau nhức, bị đánh đến nỗi đã xuất hiện bóng ma tâm lý luôn rồi.
Sau khi ăn xong, Liên Quốc Trung ngồi ở ghế chính: "Tôi biết mấy người đến đây có việc gì rồi, tìm việc làm thì không bàn đến nữa. Bạn bè của tôi đã bị điều đi hết rồi, tôi cũng không còn đường nào để giúp hết. Còn nữa, để tôi dạy cho mấy người đạo lý làm người, sau này đến nhà người ta đừng có canh đúng giờ cơm, bất lịch sự lắm."
Liên Ái Quốc da mặt dày, mặt không đỏ không trắng, không để vào tai câu nói cuối cùng kia, chỉ để ý đến công việc: "Anh cả, anh đừng có nói giỡn nữa, không nói bạn bè của anh mà chính anh cũng rất lợi hại mà. Không phải anh tìm được công việc cho Liên Thu Hoa đấy sao, tại sao lại không tìm được cho em với Mẫn Hoa chứ?"
Liên Quốc Trung vỗ bàn: "Chú còn có mặt mũi nhắc đến Liên Thu Hoa với tôi à, tôi không đánh được con bé thì chẳng lẽ không đánh được chú sao?"
Liên Ái Quốc thấy anh cả lại muốn ra tay, nhanh chân chạy ra tới cửa: "Nó là nó mà em là em, anh cả, mọi chuyện không thể đổ hết lên đầu em thế được."
"Nó là con gái của chú, không đổ trên đầu chú thì đổ cho ai? Chú dừng lại đó cho tôi."
Liên Ái Quốc thấy sắp bị đánh, liền kéo vợ con bỏ chạy. Mat Mạt phì cười thành tiếng: "Cha, diễn xuất của cha cũng quá tốt rồi."
"Không tốt không được, nếu như cha mà không nổi giận như thế, để nhà bọn họ quấn lấy thì sau này sống thế nào."
Mạt Mạt: "Ưu điểm lớn nhất của chú út có lẽ chính là sợ bị đánh."
Liên Quốc Trung vui vẻ cười ha ha: "Có lẽ vậy."
Ở bộ đội, tại điểm tiếp nhận thư, Lý Thông đang sắp xếp thư và điện tín hôm nay vừa gửi tới.
Điểm tiếp nhận này đã được xây dựng từ đầu tháng bảy. Từ tháng bảy trở đi Lý Thông không cần phải đến Dương Thành lấy thư nữa, hiện tại có xe chuyên dụng chở thư đến chỗ bộ đội.
Trong tay Lý Thông cầm thư của Trang Triều Dương, rầm rầm gõ cửa phòng làm việc.
"Vào đi."
Trang Triều Dương thấy Lý Thông bước vào, đem bản đồ trên bàn làm việc cuộn lại. Lý Thông thâm nghĩ, công tác bảo mật này cũng quá tốt rồi, ngay cả anh ta mà cũng đề phòng nữa.
Lý Thông thấy doanh trưởng nhìn lá thư trong tay anh ta, vội vàng đưa tới: "Thư của chị dâu gửi tới."
Bản đồ ở trong tay Trang Triều Dương là do anh tự mình vẽ ra để chuẩn bị cho đợt diễn tập sắp tới, cái đầu hơi đau, đưa tay ấn trán, không chú ý Lý Thông vẫn đứng đó chưa đi, cúi đầu xé thư, là một bức tranh. Bên cạnh bức tranh còn co may chữ Mat Mạt ghi lên: "Bức tranh say rượu!"
Vẻ mặt Trang Triều Dương cứng đờ, lúc anh uống say nhìn ngốc đến thế sao?
Lý Thông trợn tròn mắt, anh ta lén nhìn trộm một cái thấy được cái không nên nhìn, liệu có bị diệt khẩu không?
Ngày hôm sau là ngày Mạt Mạt được nghỉ, cô muốn đến nhà Trang Triều Dương xem vườn khoai lang, cách thật xa đã nhìn thấy một người quần áo rách rưới đang ngồi xổm trước cổng, vừa nhìn thấy cô liền xoay người bỏ chạy, giống như sợ Mạt Mạt đuổi theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận