Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1495. -

Chương 1495. -Chương 1495. -
Cả nhà Tề Hồng tới, hưng phấn nhất vốn cho rằng là Mạt Mạt, không nghĩ tới lại là Tùng Nhân, kể từ khi Tùng Nhân biết tin tức chính xác, mỗi ngày đều sẽ nhìn lịch ngày, lần lượt xác định lịch ngày là đúng.
Mat Mạt: "..."
Mạt Mạt bó tay rồi, không thèm để ý đến Tùng Nhân, An An cũng trốn tránh Tùng Nhân chạy đi.
Trong nhà người xoắn xuýt nhất chính là chị dâu Tôn, chị dâu Tôn là người đã làm bà nội, nhìn thấy chuyện gì trong lòng cũng như gương sáng, trong mắt chị ấy nhìn thấy rõ ràng, lần đầu tiên Tùng Nhân nhìn thấy Tâm Bảo, tâm hồn đã vấn vương rồi.
Chỉ là mỗi lần nghĩ đến con gái, trong lòng không khỏi thở dài, trong mắt của chị ấy con gái là người ưu tú nhất, học giỏi, dáng người cũng không tệ, nhưng trong lòng chị ấy rõ ràng, đừng thấy người ta nhìn con người bình đẳng thì không nói chuyện dòng dõi, dòng đõi là vô hình, may mắn chị ấy không bị tiền tài che mắt, quả quyết đưa con gái đi, sau này cũng không thể dẫn đến.
Chị dâu Tôn nghĩ vậy thì hiểu ra, vào lúc thấy Tùng Nhân hỏi lịch ngày đã bình tĩnh nhiều.
Cả nhà Mạt Mạt trông mong, cuối cùng cả nhà Tề Hồng đã tới, Mạt Mạt là bà chủ, có chủ nhật cũng không thể nghỉ ngơi, nhà Tề Hồng đến rồi, Mạt Mạt không có thời gian trở về, chờ sau đó buổi trưa trở vê, cả nhà Tê Hồng đã thu dọn xong.
Nhà của Tề Hồng bởi vì trang triều dương tác động, sắp xếp ở căn nhà ban đầu của Trịnh Nghĩa.
Từ khi Mạt Mạt tới thành phố Z chưa từng vào đến cổng lớn nhà Trịnh Nghĩa, nhà Tề Hồng chuyển đến, đây là lần đầu tiên Mạt Mạt đi vào.
Bố cục nhà của Tề Hồng là cùng loại với nhà Mạt Mạt, bởi vì nhà Trịnh Nghĩa đã ở chỗ này ở vài chục năm, rất nhiều chỗ đã thay đổi.
Nhà ăn không giống nhà Mạt Mạt liền với phòng khách, là ngăn cách, một tấm vách đã chặn ánh sáng lại, phòng khách có vẻ hơi bức bối một chút.
Đèn phòng khách nhà Mạt Mạt là nguyên trạng, Mạt Mạt không động tới, bên này có lắp đèn thủy tỉnh, ai bảo không có khí phái của đời sau, nhưng ở niên đại này đã là ghê gớm rồi.
Hôm nay Tề Hồng thu dọn một ngày mệt quá sức, thấy Mạt Mạt nhìn chằm chằm vào đèn thủy tỉnh, bắt đầu chửi thề: "Tôi không thích cách sửa sang của nhà này chút nào, hiện đại không ra hiện đại, còn cách nhau tấm che, không thoáng đãng gì cả. "
Mạt Mạt đồng ý: "Tôi cũng không thích, hiện tại cô ở, có thể tháo ra."
Tề Hồng xoa bả vai: "Chờ thêm mấy ngày nữa, để cho tôi nghỉ ngơi một chút, tôi ấy à, sợ nhất chính là dọn nhà, cô nói tôi mấy năm này, chuyển nhà bao nhiêu lần, mỗi một lần dọn nhà tôi đều sợ hãi."
Mạt Mạt cũng là người thường xuyên dọn nhà, có thể hiểu Te Hong nhất: "Đi thôi, lẩu hải sản đã chuẩn bị xong rồi, đi ăn cơm đi."
Bụng Tề Hồng đã lẩm bẩm kêu, giống như ngửi thấy mùi hải sản nói: "Đi đi, tôi sắp chết đói rồi."
Mạt Mạt nhìn Tùng Nhân còn đang giúp đỡ Tâm Bảo di chuyển đồ đạc, trong lòng có chút cay cay, rốt cuộc cô đã biết vì sao mẹ chồng và con dâu lại luôn tiềm ẩn sự đối địch rồi, nhưng nếu như Tâm Bảo và Tùng Nhân thật sự thành đôi, Mạt Mạt nhất định là bà mẹ chồng tốt.
Mạt Mạt gọi Tùng Nhân một tiếng: "Các con đừng dọn nữa, nên ăn cơm rồi."
Mạt Mạt gọi xong ánh mắt rơi vào cái túi trên tay Tâm Bảo, cái túi 50 cân, nhẹ nhàng xách lên, Mạt Mat "..."
Tề Hồng đã đói bụng, lôi kéo Mạt Mạt đi, cũng không cần gọi Tâm Bảo khóa cửa, hai nhà lần đầu tiên ở gần như vậy.
Tê Hồng thiếu chút nữa thì lười đến mức muốn mở một cánh cổng trên hàng rào.
Mạt Mạt trợn trắng mắt: "Cho cô lười nhác, tổng cộng không có mấy bước chân còn mở cửa, uổng cho cô nghĩ ra."
Tề Hồng cười hì hì, không nhắc lại đến lời này nữa.
Nước dùng lẩu hải sản là chị dâu Tôn nấu dựa theo buổi sáng Mạt Mạt giao phó, đồ chấm cũng thế.
Cả bàn ăn thật dài xếp đầy rau xanh và hải sản, kết hợp với nước dùng hải sản, đập vào mặt là vị tươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận