Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1216. Giấc mộng 2

Chương 1216. Giấc mộng 2Chương 1216. Giấc mộng 2
Giấc mộng 2
Mạt Mạt ngủ thiếp đi rồi lại chìm vào giấc mộng, giấc mộng này là nương theo giấc mộng lần trước, vẫn còn ở phòng bệnh kia, tình huống của Trang Triều Dương càng không tốt, bên cạnh có không ít người vây quanh, đều là người mà Mạt Mạt quen biết.
Mạt Mạt nhìn thấy mấy đứa nhỏ nhà họ Tô, chú ý tới Khởi Hàng. Khởi Hàng mặc âu phục, xem ra Khởi Hàng trong cả hai đời đều là thương nhân!
Trang Triều Dương xua tay: "Mọi người đi cả đi, cậu không sao mà."
May đứa nhỏ còn muốn nói cái gì đó nhưng thái độ của Trang Triều Dương rất kiên quyết, chỉ có thể rời đi.
Bọn nhỏ vừa đi, ánh mắt Trang Triều Dương dừng lại trên người Mạt Mạt, khóe miệng nhếch lên, sau đó nhắm mắt lại, Mạt Mạt chợt tỉnh lại.
Lúc tỉnh lại, đối mặt với ánh mắt Trang Triều Dương, thật lâu không hoàn hồn, chờ phản ứng lại đây không phải là giấc mộng, vừa nhìn, mình thế mà lại đang nằm ở trên giường.
Trang Triều Dương ngược lại ngồi trên ghế, Mạt Mạt ngồi dậy, sửng sốt: "Chuyện gì vậy? Anh tỉnh lại từ khi nào thế?"
Trang Triều Dương cầm tay vợ lên: "Đã chín giờ tối rôi, anh tỉnh lại lúc hơn bảy giờ."
Mạt Mạt muốn xuống giường nhưng Trang Triều Dương không chịu, Mạt Mạt nói: "Em phải đi tìm bác sĩ, anh tỉnh rồi phải để bác sĩ đến kiểm tra xem."
Trang Trieu Dương: "Anh đã xem qua rồi, không có chuyện gì hết, nhất định là đêm qua em không ngủ ngon, mau nằm xuống đi."
Mạt Mạt bị Trang Triêu Dương ấn xuống, lại nằm xuống giường. Lúc này Mạt Mạt không còn buồn ngủ nữa, ánh mắt nhìn chằm chằm Trang Triều Dương.
Trang Triều Dương sờ mặt mình: "Vợ à, sao em cứ nhìn chằm chằm vào anh thế?"
Mạt Mạt hiểu quá rõ Trang Triều Dương, nhìn Trang Triêu Dương không giống như người mang theo ký ức kiếp trước. Nói thật, người có ký ức thường là người trùng sinh, mà rõ ràng Trang Triều Dương không phải. Chồng cô, ánh mắt sẽ không lừa dối cô.
Hơn nữa trong kiếp trước ánh mắt của Trang Triều Dương là rét lạnh, lạnh lùng với tất cả mọi thứ, lạnh thấu xương.
Mà Trang Triều Dương đời này, tuy rằng bề ngoài lạnh lùng nhưng ánh mắt khi đối mặt với người nhà là ấm áp, có thể sưởi ấm lòng người.
Mạt Mạt lắc đầu một cái: "Không có gì hết, chỉ là em đang suy nghĩ, sao anh lại ngủ không tỉnh?"
Trang Triều Dương: "Bởi vì anh đã mơ một giấc mơ, vẫn luôn nửa mơ nửa tỉnh." Trái tìm Mạt Mạt như lỡ một nhịp: "Mơ gì?"
Trang Triều Dương cũng không giấu Mạt Mạt, ngoài cửa có Tiểu Lưu, sẽ không có ai vào, anh khẽ thì thầm: "Anh mơ thấy vợ anh, anh mơ thấy chúng ta từ đầu đến giờ."
Lời này của Trang Triều Dương là lời nói thật, ở trong giấc mơ, những chỉ tiết trong cuộc sống của anh và vợ mà bình thường anh vốn không để ý, lúc này Ở trong giấc mộng lại phóng đại vô hạn, đến mức anh không thể cố tình bỏ qua như anh tưởng tượng bây giờ.
Tuy rằng vợ mình làm âm thầm, nhưng lần này trong giấc mơ anh cảm giác được quá rõ ràng, rõ ràng đến mức giống như tận mắt nhìn thấy vậy.
Trang Triều Dương đang nghĩ, có lẽ mình trong tiềm thức chú ý tới vợ, cho nên lần này trong đầu lại bắt đầu lướt qua, lần này làm cho anh ý thức sâu sắc được sự khác biệt của vợ mình.
Mạt Mạt biết, Trang Triều Dương nói như vậy, nhất định là trong giấc mộng anh đã phát hiện sự dị thường của cô, Trang Triều Dương trực tiếp nói ra, thứ nhất là không muốn nói dối cô, thứ hai không phải là không hy vọng cô có thể cho anh một đáp án.
Nhiều năm như vậy, Mạt Mạt vẫn bảo vệ bí mật sống lại, sống chết bảo vệ sự khác biệt của cô, cô chỉ nghĩ, bí mật là cô sẽ mang xuống mồ, nhưng hôm nay cô dao động.
Cô và Trang Triều Dương cả hai đời gặp nhau, cả đời trước Trang Triều Dương biết về sự khác biệt của cô nhưng không nghĩ tới làm tổn thương cô, lại cẩn thận bảo vệ cô. Đến đời này, cô gả cho Trang Triều Dương, Trang Triều Dương càng xem cô như là sinh mệnh của mình.
Mạt Mạt đột nhiên nở nụ cười, ôm cổ Trang Triều Dương, vừa định nói chuyện bên tai Trang Triều Dương, tiếng Tiểu Lưu vang lên: "Báo cáo."
Bạn cần đăng nhập để bình luận